
đắc dĩ nhìn mẫu thân nhà mình, thật không thể ngờ cô ấy sau khi tỉnh dậy lại đẹp như vậy, đôi mắt to đen tràn đầy vẻ tinh khiết, đối với sự lảm nhảm của mẫu thân cũng không có một tia khó chịu, cô thật khiến cho hắn càng ngày càng không thể buông tay rồi.
"Ah. . . . . . Tiểu Phong, con đã về rồi! Vợ của con vừa rồi vẫn còn rất ngại ngùng, vẫn nói không biết con." Thiếu phụ cười trêu ghẹo.
Thủy Băng Nhu dời tầm mắt chuyển qua trên người mới tới, hắn có một đầu tóc ngắn vàng óng ả đầy kiêu ngạo tùy hứng, tròng mắt màu xanh dương rất thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, bờ môi khêu gợi, cái cằm anh khí, mang hình tượng của một thân sĩ dịu dàng.
"Rất xin lỗi, mẹ tôi vẫn chưa rõ chuyện tình đã xảy ra, cho nên mới suy đoán lung tung, dẫn tới hiểu lầm cô, rất xin lỗi." Đoạn Thừa Phong nhìn cô dịu dàng nói, hi vọng cô sẽ không vì hiểu lầm như vậy mà ghét hắn, bởi vì nếu như vậy hắn sẽ đau lòng.
"Ha ha ha. . . . . . Không sao, nghe nói là anh cứu tôi, vậy nơi này là?" Thủy Băng Nhu cười đáp lại, cô đoán không lầm, hắn là người rất dịu dàng.
"À, nơi này là nhà tôi, tôi tên Đoạn Thừa Phong, hôm đó đang đi ngắm cảnh, cứu được cô ở dưới biển, cô sao lại bị rơi xuống biển?"
(Editor: phần này nguyên gốc là cứu ở dưới biển lên, mà khi cô ấy nhảy thì lại là nhảy sông, chỗ Quan Dĩnh hẹn là một cảng tàu, vậy mình nghĩ địa điểm ở đây là một cửa sông (khúc giáp biển á), cô ấy bị trôi ra biển nên anh Phong vớt được. Còn anh Tuyệt nhà cô ấy thì vẫn tìm ở cái khúc cửa sông đó nên không thấy. hị hị)
"Cám ơn anh, Thủy Băng Nhu là tên của tôi, về phần tại sao lại bị rơi xuống biển, cái này một lời khó nói hết được."
Thủy Băng Nhu? Băng thanh ngọc khiết, nhu tình như nước. Tên rất đẹp, cũng rất thích hợp với cô ấy. Cô ấy không muốn nói nguyên nhân bị rơi xuống biển, cũng không sao, có lẽ cô ấy không muốn nhắc tới chuyện đau lòng.
"Này, này, hai đứa có phải truyện trò với nhau rất vui vẻ cho nên quên luôn sự tồn tại của ta rồi, còn có hai đứa. . . . .Hai đứa không phải người yêu sao?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nếu thực không phải người yêu, giấc mộng về cháu gái của bà không phải tan vỡ rồi sao.
Thủy Băng Nhu mở to mắt nhìn, cười lắc lắc đầu.
"Mẹ, Người nghĩ lầm rồi, con hôm đó là ở trong biển thấy được Thủy tiểu thư." Đoạn Thừa Phong bất đắc dĩ giải thích, ý tứ trong mắt mẫu thân hắn sao có thể không hiểu, đáng tiếc giai nhân đã có bầu, hơn nữa còn có thể có người yêu đang đợi cô ấy, ánh mắt hắn ảm đạm không chút ánh sáng thầm nghĩ.
Thì ra là bà vui mừng hụt rồi , ai. . . . . . Còn tưởng rằng về sau bà sẽ có cháu gái để mà chơi đùa rồi chứ.
Đang giữa lúc không khí rất lúng túng, thì Quản gia mang theo một đám người giúp việc đưa thức ăn vào trong phòng ăn.
"Ha ha ha. . . . . . Hoá ra là như vậy, cháu đói bụng rồi đúng không! Ăn cơm trước rồi hãy nói, những thứ khác để sau đi." Thiếu phụ nhiệt tình lôi kéo tay của cô nói, bây giờ không phải là người yêu, về sau chung đụng liền có thể biến thành người yêu rồi, ha ha ha. . . . . . Nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ của con trai mình kia, không biết chừng đã sớm yêu con gái người ta rồi, dù sao sẽ không ai để ý đứa nhỏ trong bụng Tiểu Nhu không phải là của Tiểu Phong, thiếu phụ càng nghĩ càng vui vẻ, cười đến lại càng rạng rỡ.
Đối với sự nhiệt tình của thiếu phụ, Thủy Băng Nhu cũng không tiện từ chối, dù sao đối phương là trưởng bối (bề trên), hơn nữa còn là mẹ của ân nhân cứu mạng, vả lại bà ấy còn cho cô một cảm giác rất ấm áp.
"ha ha ....ăn món cá này đi, còn có món này." Thiếu phụ không ngừng gắp thức ăn vào đầy bát của Thủy Băng Nhu.
Đoạn Thừa Phong nhìn động tác của mẫu thân, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, người gắp nhiều món ăn một lúc như vậy, cơm của Thủy tiểu thư cũng không nhìn thấy rồi kìa."
"À? ? ? Vậy. . . . . . Vậy trước tiên mau ăn đi! Đúng rồi, Tiểu Phong, con cũng đừng kêu Thủy tiểu thư Thủy tiểu thư nữa, gọi Tiểu Nhu là được, đúng không, Tiểu Nhu?" thiếu phụ hướng về phía Thủy Băng Nhu hỏi, bà là đang muốn ghép bọn họ thành một đôi, sao có thể để đôi bên lạnh nhạt với nhau như vậy được, nói không chừng sau này bọn họ chính là vợ chồng, trong lòng thiếu phụ thầm nghĩ.
Thủy Băng Nhu cười gật đầu nói: "Ha ha ha. . . . . . Bác gái nói không sai, gọi tôi Tiểu Nhu là được."
"Tốt lắm, ăn cơm, ăn cơm, không được để đứa bé đói bụng." Thiếu phụ vẻ mặt vui mừng nói, thiếu phụ một lòng muốn gán ghép Thủy Băng Nhu và Đoạn Thừa Phong thành một đôi nên căn bản không có nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Thủy Băng Nhu còn có một người cha ruột thịt.
"Ha ha ha. . . . . . Dạ, " Thủy Băng Nhu cười bắt đầu ăn cơm.
"Cháu đó, hãy cứ coi nơi này là nhà của mình, muốn cái gì thì cứ kêu Quản gia, không cần khách khí, mang thai đứa nhỏ là rất khổ cực, hiện tại đứa nhỏ trong bụng cháu còn nhỏ, cũng không có gì, đợi qua mấy tháng nữa, có thể sẽ khó chịu, những triệu chứng ốm nghén sẽ xuất hiện, cho nên hiện tại cần dưỡng thân thể cho tốt, nhớ ngày đó ta mang thái Tiểu Phong . . . ." Thiếu phụ thừa dịp lúc Thủy Băng Nhu ăn cơm, ríu rít nói chuyện không ngừng.
Thủy Băng Nhu nghe lời của bà…, nhất thời cảm giác