
ào nha, là ai đang nói chuyện? Ở trong giữa một hoàn cảnh yên tĩnh tối tăm, thỉnh thoảng có thanh âm trầm thấp xa xa quấy nhiễu Thủy Băng Nhu, lại còn làn khí ấm nóng phả lên trên mặt của cô, thật là nhột (buồn), ghét ghê!
Từng tiếng từng câu réo gọi, giống như là đang rất lo lắng, mang theo tình yêu vô hạn, khiến cho lòng của cô cũng cảm thấy đau.
Mí mắt cô khẽ run, giãy giụa muốn mở ra giống như có nghìn vàng đè nặng lên mi mắt, đập vào mắt chính là một bóng dáng lôi thôi, hả? Tuyệt của cô đâu? Tại sao không thấy, ông chú cổ quái này là ai? Thủy Băng Nhu nghi ngờ nghĩ.
Hoàng Phu Tuyêt thấy cô mở mắt, bật lên thanh âm vui mừng run rẩy nói: "Bảo bối, em rốt cuộc đã tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Hả?"
"Tuyệt? ? ? Anh là Tuyệt sao? Trời ạ. . . . . . Làm sao anh thành ra bộ dạng này? Em đang ở đâu đây?" Nghe được thanh âm của anh Thủy Băng Nhu khẳng định hỏi.
"Đây là bệnh viện, bảo bối Nhu nhi, em quên sao? Em bị ngạt nước, anh thật sự rất sợ hãi, ông trời phù hộ, em rốt cuộc tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Hoàng Phu Tuyêt ôm đầu của cô run rẩy nói.
"Em không sao, Tuyệt, có phải trong khi em ngủ mê man anh không có ăn ngủ tốt hay không? Mau lên một chút đi cọ rửa nghỉ ngơi được không?" Thủy Băng Nhu nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của anh, đau lòng ôm lấy gương mặt của anh nói.
Thấy Thủy Băng Nhu tỉnh lại, lo lắng trong lòng Hoàng Phu Tuyêt cũng buông lỏng một nửa, dịu dàng nói với Thủy Băng Nhu: "Vậy anh đi rửa mặt một chút, em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ gọi y tá đến chăm sóc em, có chuyện gì em cứ kêu anh một tiếng là được." Hoàng Phu Tuyêt nói xong đặt một nụ hôn lên cái trán của cô, ngay sau đó đi vào toilet của phòng bệnh Tổng thống.
Ở trong gương của toilet, Hoàng Phu Tuyêt thấy một bóng dáng lôi thôi lếch thếch, hô nhỏ một tiếng, trời ạ. . . . . Đây là mình sao? ? ? Hỏng bét, bảo bối Nhu nhi khẳng định nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của anh, vốn là tuổi của anh và Nhu nhi cách biệt tương đối lớn, chính anh luôn rất lo lắng cô sẽ thích một chàng trai trẻ cùng lứa tuổi với cô, cho nên ở bên cạnh cô luôn một mực giữ vững hình tượng tuổi trẻ anh tuấn mê người, không nghĩ tới lần này tất cả hình tượng đều bị phá hủy, Hoàng Phu Tuyêt ảo não thầm nghĩ. Đều do anh quá lo lắng cho Nhu nhi, mới có thể mất ăn mất ngủ chăm sóc cô, hoàn toàn quên giữ vững hình tượng của mình.
Sau đó anh bắt đầu cạo râu, sửa sang lại dung mạo, cho đến khi trong gương xuất hiện một bóng dáng tuấn mỹ giống như Apollon, Hoàng Phu Tuyêt lại nện những bước chân tự tin ra khỏi toilet.
******
Chương sau nam phụ thứ hai tiếp tục lên đài nha cả nhà. Thương anh ấy lắm, tình yêu sét đánh với thiên sứ khiến anh ấy không “dậy” nổi. Hai!*cảm thán*.
Vầng trăng tròn vàng óng đã treo cao giữa bầu trời. Ánh trăng tỏa sáng trên mặt đất, giống như lụa mỏng dịu dàng. Trên bầu trời mây rất nhạt, gió rất nhẹ, ánh trăng rất đẹp, tạo thành một bức họa xinh đẹp.
Đứng vững ở bên cạnh bờ cát, một căn biệt thự hoa viên ven biển hai tầng lầu theo phong cách Châu âu, phát ra ánh sáng. Cửa sổ sát đất rực rỡ tinh xảo màn lụa mỏng mềm mại bay múa, ánh trăng y hệt như vàng xuyên thấu qua màn che thủy tinh rơi trên người một người đàn ông cao lớn anh tuấn khí phách, chỉ thấy giữa ngón tay hắn điểm một điếu xì gà, bóng dáng cao lớn hít một hơi xì gà, chậm rãi phun ra từng sợi khói mù, ống nhòm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bọt song nhấp nhô mê mang suy nghĩ điều gì đó, thân thể cao ráo được bao ở trong áo sơ mi màu trắng, thân hình cao lớn chỉ đứng nghiêm như vậy đã khiến người ta cảm giác bị một loại áp bức vô hình, đứng ở sau lưng hắn là bốn gã đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng mặc tây trang màu đen.
"Bang chủ!" Bốn Người đàn ông áo đen nhìn về phía bóng dáng đang đứng trước cửa sổ sát đất cung kính kêu lên.
Người đàn ông chậm rãi xoay người ——
Chỉ thấy hắn phát ra bóng đen thẳng đứng, mày kiếm tà tà anh tuấn, mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén rét lạnh giống như băng, môi mỏng manh nhấp nhẹ, hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vóc người cao lớn thon dài cũng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, đơn độc lãnh ngạo rồi lại thịnh khí bức người, hơi thở cương liệt giữa hai lông mày làm cho người ta liếc mắt nhìn liền cả đời khó quên, trong lúc đơn độc lại tán phát cường thế ngạo thị thiên địa (coi thường trời đất).
Hắn chính là Bang chủ đương nhiệm của bang phái lớn thứ hai trong giới hắc đạo (xã hội đen) Thanh Long bang —— Mạc Hàn, một truyền thuyết có thực. Nghe nói hắn là một trẻ mồ côi, sau khi được Bang chủ tiền nhiệm của Thanh Long bang thu dưỡng (thu nhận và nuôi dưỡng), cố gắng học tập các loại kỹ năng, trong đó bao gồm kỹ thuật ám sát, võ thuật chính thống của Trung Quốc, ám khí, kỹ thuật cận chiến (vật lộn) cùng với các loại kiến thức có liên quan đến kinh tế.
Kể từ sau khi Bang chủ trước thoái vị, Mạc Hàn trở thành Bang chủ hắc đạo trẻ tuổi nhất, trong bang rất nhiều trưởng lão đức cao vọng trọng cũng không coi trọng vị tân Bang chủ này, thường xuyên làm trái với mệnh lệnh của hắn, Mạc Hàn