
.
"Vậy thì mua lại đi! Một khi nó dám đả thương em, anh liền lột da của nó" Hoàng Phu Tuyệt thỏa hiệp nói.
"Ha ha ha. . . . . Em biết ngay Tuyệt tốt nhất, vậy chúng ta đem nó về nhà đi!" Trả tiền xong, Thủy Băng Nhu mới ôm người yêu hô.
"Không cần, để anh kêu giám đốc Lý đem nó trở về là tốt rồi, vậy bây giờ có phải là nên đi ăn cơm hay không?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, sau đó lấy ra điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại cho Lý Khang.
"Ừ, như vậy cũng tốt, tiểu sủng vật, gặp lại ở nhà chúng ta nhé." Thủy Băng Nhu ôm cánh tay Hoàng Phu Tuyệt đi về phía phòng ăn.
Nhà hàng diện tích ước chừng 500m2, nhưng sao lại nhỏ như vậy, nghe giám đốc Lý nói món ăn ở đây rất tốt, hi vọng hắn không có giới thiệu sai, HoàngPhu Tuyệt thầm nghĩ.
Kiến trúc nhà gỗ nhỏ màu trắng nóc màu xanh dương, cửa sau còn có một mảnh vườn hoa nhỏ đầy hương hoa cỏ, bên trong có các loại hoa hồng, Đinh Hương, Huân thảo, hoa lài .v.v. rất nhiều đếm không hết các loại hoa, mà mặt tiền của nhà hàng được ốp bằng kính Châu âu trong suốt như thủy tinh, đẩy cửa đi vào, đập vào mi mắt là từng khu từng khu được ngăn ra thành những căn phòng trang nhã, mỗi một khu với căn phòng trang nhã này cũng tuyệt đối tạo cho người ta một không gian bí ẩn cùng yên tĩnh, bên kia là quầy bar kiểu dài, bên trong được trang hoàng đơn giản, bày biện gọn gàng, kết hợp với ánh đèn nhàn nhạt màu vàng, tạo cảm giác tương đối thoải mái cùng lịnh sự.
Nhìn cách bày trí trong tiệm, có thể thấy ông chủ ở đây rất chú trọng đến tư tưởng của khách.
Bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, nhà hàng cơ hồ ngồi đầy nhân viên buôn bán của các khu bên cạnh, hai người Hoàng Phu Tuyệt vừa vào đến nhà hàng, tất cả nhân viên nữ trong nhà hàng hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hận không được lập tức nhào về phía anh, tình huống này khiến Hoàng Phu Tuyệt chau mày, nhưng là anh nhịn không nổi giận, bởi vì anh thấy Thủy Băng Nhu dường như rất ưa thích phong cách của nhà hàng nay.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài đi mấy người?" Một nhân viên phục vụ to gan tiến lên trước hai mắt phóng điện với Hoàng Phu Tuyệt nói.
Thủy Băng Nhu thấy Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nhìn chăm chú vào mình, mà không có tính toán cùng nhân viên phục vụ nói chuyện, vì vậy mỉm cười nói: "Hai người, làm phiền cô tìm giúp chúng tôi một chỗ ngồi Nhã Tĩnh (lịch sự, yên tĩnh) một chút."
Mặt mũi nhân viên phục vụ vặn vẹo đưa hai người Thủy Băng Nhu tới một phòng trang nhã có phong cảnh tươi đẹp, nhìn Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng kéo ghế ngồi cho Thủy Băng Nhu, trong lòng vô cùng tức giận, xem trong cả cái tiệm này cô ta là người xinh đẹp nhất, tại sao cái người đàn ông anh tuấn đó đến nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, một lòng chỉ đặt ở trên người cô gái bên cạnh anh ta, mặc dù cô gái kia dáng dấp vô cùng Mỹ Lệ, nhưng là vừa nhìn cũng biết đó còn là một cô gái nhỏ còn chưa có lớn, nhất định là vì ngại cô bé kia ở đây, cho nên người đàn ông này mới không liếc cô ta một cái, trong lòng cô ta không ngừng tự an ủi mình.
"Xin hỏi tiên sinh muốn gọi món gì?" Nhân viên phục sau khi tự an ủi mình xong, thay bằng nụ cười ngọt ngào hỏi.
"Nhu nhi, em muốn ăn cái gì?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng hỏi.
"Tuyệt quyết định là tốt rồi." Thủy Băng Nhu cười nói.
Vì vậy Hoàng Phu Tuyệt gọi mấy món bình thường Thủy Băng Nhu thích ăn nhất xong, vẫy nhân viên phục vụ lui ra.
"Sao rồi, sao rồi. . . . Hỏi tên sao?" Nhân viên phục vụ vừa về tới quầy, lập tức có một đám động vật giống cái vây quanh hưng phấn hỏi.
Nhân viên phục vụ không có để ý đến những đồng nghiệp kia, trực tiếp đi vào phòng bếp.
"Thôi đi, chảnh cái gì mà chảnh, nhất định là thất bại, không thấy bên người đại suất ca có một đại mỹ nữ siêu cấp sao? Cô so với người ta một phần mười cũng không bằng, vậy mà còn có dũng khí đi lên." Một người nhân viên phục vụ A khác cười trêu chọc.
"Nếu tôi có thể được Đại Suất Ca liếc một cái, tôi chính là hiện tại chết cũng nhắm mắt" nhân viên phục vụ B mơ mộng.
"Nhưng không biết cô gái bên cạnh Đại Suất Ca có quan hệ như thế nào với anh ấy đây? Cô gái kia đúng là người con gái đẹp nhất mà tôi từng thấy." Nhân viên phục vụ C hâm mộ nói.
. . . . . . . . . . . . . . . Mọi người rối rít gia nhập vào nhóm thảo luận
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thủy Băng Nhu sau khi cơm nước xong liền đi vào toilet, chỉ còn lại một mình Hoàng Phu Tuyệt vẫn ngồi đó.
Mọi người thấy Thủy Băng Nhu rời khỏi chỗ ngồi, rối rít đến gần Hoàng Phu Tuyệt, mặc dù là trong một phòng ăn trang nhã bí ẩn, nhưng vì bề ngoài Hoàng Phu Tuyệt quá xuất sắc nên ngay khi vừa bước vào trong nhà hàng đã bị đông đảo các cô gái ở trong nhà hàng nhớ kỹ, vì vậy mới có một màn nhìn như cảnh tượng đói khát vồ mồi này.
Sắc mặt của Hoàng Phu Tuyệt thối khác thường, từ xa nhìn vào, giống như là tối một nửa, hơi thở quỷ dị như sắp có gió thổi báo giông nổi lên. Vậy mà, đám phụ nữ kia cứ như tre già măng mọc đến gần anh, cứ như là không biết mùi vị chết chóc là gì (kiểu như điếc không sợ súng ấy).
Hoàng Phu Tuyệt mặt lạnh, nén tức giận xuống, cái