XtGem Forum catalog
Người Yêu Hoàn Mỹ

Người Yêu Hoàn Mỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 7.5.00/10/424 lượt.

i là được, cậu nghỉ ngơi đi.”

Anh mấp máy khóe môi, giống như là đang nói cám ơn.

Hàn Thâm cười cười, sâu xa nói: “Vì công việc mà mệt mỏi, tôi còn có thể giúp cậu, nhưng nếu như cậu mệt mỏi là vì chuyện riêng tư, tôi cũng chẳng thể giúp được gì.”

Đường Thần Duệ cực kỳ thản nhiên, nỗi băn khoăn trong lòng không bị vạch trần cũng không hề dao động, vừa cởi áo sơ mi vừa bước vào phòng tắm tắm rửa.

“Nguy hiểm ghê, tâm sự của tôi lại bị cậu nhìn thấu rồi.”

“Cứ coi như là tôi nhìn ra đi, hoặc cũng có thể bởi vì cậu không hề giấu giếm trước mặt tôi mới đúng.”

Hàn Thâm tựa vào cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn anh im lặng không lên tiếng.

“Thần à, trước kia cậu không phải người như thế.”

“A?”

“Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không tự làm mình tổn thương, ranh giới thiện lương của Đường Thần Duệ luôn luôn rất rõ ràng, chẳng qua như thế mới đúng là Đường Thần Duệ. Tín điều trước kia cậu vẫn luôn thờ phụng, còn nhớ không? Tình cảm chỉ là sự rung động nhất thời, nếu như không thể chơi tiếp, cũng sẽ không miễn cưỡng.”

“À, có nhớ.”

Đường Thần Duệ đóng vòi nước, mặc quần áo vào, lau đầu tóc ẩm ướt đi ra.

“Đúng, tôi đã từng nói, không thể chơi tiếp, cũng sẽ không miễn cưỡng, ” anh mỉm cười, nhìn về phía Hàn Thâm: “Đáng tiếc tôi đối với cô ấy, không phải chơi đùa.”

Hàn Thâm sửng sốt một chút. Rồi bất chợt cười vang.

“Cũng đúng.”

‘Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không tự làm mình tổn thương’, một Đường Thần Duệ lý trí lạnh lùng như thế, chưa từng tồn tại trước mặt Tịch Hướng Vãn.

“Nói chút chuyện giải trí đi, ” Hàn Thâm ho một tiếng, ném quyển tạp chí cho anh nhìn, “Gần đây cậu rất tốt số đấy nhé.”

Đường Thần Duệ nhìn lướt qua trang bìa tạp chí rồi ném đi, không muốn mở, “Không có cách nào, đám chó săn ở Hongkong này quá lợi hại.”

Thật ra thì chó săn trong nước cũng rất lợi hại, chỉ là trước kia thái độ tình cảm của anh không chút mập mờ, không có điểm yếu để mà viết.

“Nhìn trí tưởng tượng của đám paparazzi này một chút đi, riêng nguyên nhân hai người gặp nhau đã có tới mười tình huống, cái gì mà hai đứa nhỏ vô tư, gặp nhau ở nước ngoài, rồi yêu đương cay đắng mấy năm. . . . . Những thứ này đều là lẫn với Tấn Giang đúng không?”

Sao có thể chấn động lòng người được như thế chứ.

Thật ra thì chuyện hai người gặp nhau rất đơn giản mà thôi, chính là Đường Thần Duệ sau một ngày tan việc đã gặp phải một cô nàng lưu manh. . . . . .

Hàn Thâm lặng lẽ nghĩ: lại nói, vận số Đường Thần Duệ thật không phải tệ bình thường, trước kia bất luận là Đường Kính hay Đường Dịch, đạo lý siêu tuyệt hắc ám trong mấy câu chuyện tình yêu cổ xưa kiểu như ‘càng không biết xấu hổ thì càng dễ ôm nàng về tay’ đều được chứng minh sâu sắc, ai dè chân lý này đến phiên Đường Thần Duệ lại không hề hữu dụng.

Đường Thần Duệ cùng Tịch Hướng Vãn, chuyện xưa giữa hai người nhìn lại chỉ có một đặc điểm: triển khai với tốc độ nhanh khác thường, nói đính hôn liền đính hôn. Nhưng sự thật thì sao, hoàn toàn ngược lại.

Tịch Hướng Vãn chỉ cần về đến nhà, thoát khỏi trạng thái công việc, cả người liền trở nên mơ hồ, năng lực tư duy vô cùng thấp kém (ví dụ như trong thế giới riêng tư của cô nàng, phàm là mất đồ hay không thấy tiền mặt, cho tới bây giờ đều suy luận hung thủ chỉ có thể là người ngoài hành tinh, không chút phức tạp), càng không nói đến mấy vấn đề trong chuyện tình yêu, không chừng cô nàng này ngay cả nghĩ cũng lười suy nghĩ nữa.

Hàn Thâm ho một tiếng, khuyên nhủ anh: “Mau xem thử một chút đi, không chừng di động của cậu chỉ toàn tin cô ấy nhắn lại thôi đấy. Hướng Vãn không giống kiểu người cãi nhau liền không thèm gọi điện liên lạc nữa, gây sự lâu dễ làm tổn thương cảm tình mà.”

“Không mang.”

“Hả?”

“Tôi không mang di động theo,” Đường Thần Duệ không có tâm trạng chậm chạp trả lời, “…để quên ở nhà rồi.”

Ngày đó anh giận đến mức chỉ nhớ cầm chìa khóa xe, làm sao nhớ mang theo điện thoại di động chứ, “Tôi chỉ cầm điện thoại liên quan đến công việc theo, mà cô ấy không biết số này.”

“Vậy tôi sẽ đặt vé máy bay cho cậu, về sớm một chút.”

“Không cần, chuyện này mấy ngày nữa nói tiếp, ở đây có vài chuyện không phải cậu ra mặt liền dễ dàng giải quyết, để tôi làm thì tốt hơn.”

Hàn Thâm suy nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu, lời Đường Thần Duệ nói quả thật không sai.

Mấy ngày sau Hàn Thâm mới biết, đó là một quyết định sai lầm biết bao, gần như đã trở thành lỗi sai lớn nhất trong cuộc đời Đường Thần Duệ.

Hai ngày nay Tịch Hướng Vãn vẫn luôn ở tại một nhà nghỉ trong thôn nhỏ, cô muốn ở bên cạnh ba thêm vài ngày nữa. Mỗi buổi sáng lúc đứng trước mộ ba, lấy khăn tay ra lau những giọt sương vương trên tấm bia đá, cô thường nghĩ tới những chuyện mình đã làm mấy năm qua, không nhịn được ngồi cười khổ.

“Em thích đánh nhau như thế, vì sao không đi làm cảnh sát?”

“Bởi vì kiểm sát viên là người cuối cùng có thể thay người chết nói chuyện.”

Những lời nói với Đường Thần Duệ trước kia vẫn còn thoang thoảng bên tai, có ai biết được, giấc mộng ngày bé của cô là trở thành cô giáo giống như ba vậy, nhưng vụ mất tích của người năm ấy giống như một vết