The Soda Pop
Người Yêu Hoàn Mỹ

Người Yêu Hoàn Mỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 9.00/10/446 lượt.

chút, cong môi lên tạo ra một nụ cười mỉa mai, châm biếm đến tận xương.

“Thế nào, luyến tiếc? Không phải cô đã nói, tình yêu không phải ích kỷ sao? Dùng một Đường Thần Duệ, cô liền có thể biết được vị trí của cha mình, cùng ông đoàn tụ, tình thân máu mủ trước mắt, hy sinh một người đàn ông, ở trong quan niệm cao thượng của cô, hẳn phải là chuyện đương nhiên mới đúng, không phải sao?”

Hướng Vãn nhìn cô ta, trên mặt lạnh lùng băng giá.

“Tịch Hướng Tình, tôi sẽ không mắc mưu của cô. Cô cho là nhiều năm như vậy, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này hay sao? Tôi hiểu rõ cha mình, chỉ dưới hai loại tình huống, ông sẽ bỏ mặc tôi mà thôi. Một, là ông đã mất đi kí ức không còn nhớ rõ tôi là ai, một cái khác, chính là ông đã qua đời. Cô cho là nhiều năm qua như vậy tôi dùng tâm tình gì để đối mặt với hiện thực? Rất nhiều năm trước, tôi đã thuyết phục chính mình rằng cha đã qua đời, tôi không còn ôm lấy những ảo tưởng không thực tế nữa.”

Tịch Hướng Tình nghe vậy liền gật đầu một cái: “Nói cách khác, cô đã chấp nhận sự thực rằng cha mình đã mất, cho nên, cô sẽ không vì một người đã chết mà hy sinh Đường Thần Duệ đúng không?”

“Tịch Hướng Tình!”

“Thế nào, tôi có nói sai sao? Hướng Vãn, con gái hiếu thuận nhà người ta sẽ không giống như cô vậy đâu, cho dù biết cha mình đã qua đời, có một chút đầu mối xuất hiện nhất định sẽ nắm chắc, truy tìm xem nghĩa trang nơi ông nằm ở đâu, cái chết của ông là vì lí do gì, để hàng năm thanh minh có thể đến tảo mộ bái tế. Mà cô, chỉ bằng một Đường Thần Duệ đã khiến mình lựa chọn tình nguyện buông tha tìm kiếm vị trí di thể của cha rồi.”

Giọng nói của Hướng Vãn có chút run rẩy: “Tôi không có —— “

Tịch Hướng Tình nhìn cô: “Vậy hãy lấy tình yêu của cô để đổi đi.”

Hướng Vãn bỗng nhiên xoay người, bỏ lại một câu nói lạnh lùng.

“Tịch Hướng Tình, tôi sẽ không dùng Đường Thần Duệ đến cùng cô chơi cái loại trò này đâu…Đường Thần Duệ không được, tôi tuyệt đối sẽ không lấy anh ấy ra để vui đùa.”

Nói xong cô liền rời đi, hai bàn tay nắm vào thật chặt, lòng bàn tay bấm ra cả vết máu.

“Tịch Hướng Vãn,” Thanh âm của Tịch Hướng Tình nhàn nhạt truyền tới từ phía sau, xen lẫn một tia mỉa mai trào phúng tận xương tủy: “Nhìn thấy không? Thật ra cô cũng giống như tôi mà thôi, đối với tình yêu đều ích kỷ, mặc kệ vì ai, cũng sẽ không buông tay người mình yêu. Chúng ta, vốn dĩ chính là cùng một loại người…A, không, tính ra thì, cô so với tôi càng ích kỷ hơn, lấy thân phận ban đầu của cô, cả đời cũng không thể gặp được Đường Thần Duệ. Bây giờ gặp được rồi, còn không phải cũng giống như tôi đối với cha cô, quyết không đem tặng người đó cho bất kỳ kẻ nào.”



Khi Tịch Hướng Hoàn từ phòng làm việc của bác sĩ trở lại phòng bệnh, chỉ thấy bên trong có mỗi Tịch Hướng Tình đang thu thập rác sau khi ăn còn để lại, có vẻ không nhanh không chậm.

“Hướng Vãn đâu? Bọn em nói chuyện xong rồi?”

“Cô ấy về rồi,” Cô cười với anh: “Nói xong chuyện, liền đi.”

Tịch Hướng Hoàn nhướn mày: “Em nói với con bé cái gì?”

“Không nói gì cả, suy nghĩ của Hướng Vãn có chút ngây thơ, em chẳng qua chỉ dạy cô ấy nhận rõ một số chuyện mà thôi.”

Tịch Hướng Hoàn hít sâu một hơi: “Tịch Hướng Tình… !”

Cô khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiếp nhận phê bình.

Tuy nhiên, đối với chuyện lần này cô không hề xấu hổ, con người ta ai chẳng muốn trưởng thành, nhưng chỉ có những người từng trải qua nỗi đau mới có thể hiểu được: trai sinh ra ngọc, cũng phải bắt đầu từ nỗi đau về một hạt cát.

Cô khẽ cười, một lát sau, quay mình nói với người trước mặt: “Anh, nếu có cơ hội, đối với Hướng Vãn, anh đừng bỏ lỡ nữa. Thích một người không cần sự cao thượng, chỉ cần thủ đoạn…Về điểm này, Đường Thần Duệ so với anh ác hơn nhiều.”

Đêm ấy, tại một cửa hàng Mc Donalds trong thành phố, có một người ngồi ở góc phòng. Từ lúc bảy rưỡi tối cô đã ngồi ở chỗ đó, không hề động đến một ngụm thức ăn nào trên bàn, ngay cả đồ uống cũng không dùng một hớp, toàn thân chôn vùi trong góc tối của ngọn đèn, không thấy rõ vẻ mặt.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã mười rưỡi tối, vị khách ấy vẫn không hề đứng dậy, mấy cô gái bán hàng bắt đầu co giật khóe miệng, tuy rằng khẩu hiệu của bọn họ là 24 giờ một ngày chào đón khách đến-hẹn quý khách lần sau trở lại, nhưng vị khách này có phải đã quá cố chấp rồi không? Thật ra chúng tôi cũng rất thích được đóng cửa sớm đấy nhé…

Nhìn vị khách kia đã ngồi yên bất động liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ, quản lý cửa hàng liền bước tới, định hỏi một câu “Cô vẫn ổn chứ?”, tuy nhiên lời còn chưa kịp thốt ra đã thấy cô gái này nâng tay trái lên dụi mắt, rất nhanh sau đó, bàn tay đã ướt hết, có những giọt nước lặng lẽ từ đó trượt xuống…

Tối hôm ấy Đường Thần Duệ phải tổ chức cuộc họp để xử lý công việc ở Hongkong, lúc nâng cổ tay nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ khuya, vẫn kịp về nhà ngủ một giấc. Thế là Đường Thần Duệ nắm lấy chìa khóa xe trên bàn, thuận tay cầm luôn chiếc áo khoác tây trang quyết định về nhà.

Lúc lái xe anh mở di động ra, bấm nút gọi về nhà nhưng không ai nghe máy.

Đèn đỏ, Đường Thần Duệ đạp thắng xe, ngón tay trong vô thức gõ vào