
g hiệu sao?
Từ Bị Thần đã xem thấy xã hội nhiều, đầu bắt đầu nghĩ.
“Em là một con nhóc thì biết cái gì? Tuổi anh còn trẻ, làm gì ăn tiền lương chết? Ở trường học dạy thêm, chỉ là một giờ, anh nhất định phải có sự
nghiệp của mình, em làm học sinh tốt của em, ít đến phiền anh.” Từ Trọng Hi nhếch môi mỏng, đối việc ghé vào trên bàn máy tính ngủ không cho
rằng cực khổ, ngược lại dùng tâm tình tích cực hơn đối mặt.
Bởi vì Uông Truyền Đạo đặc biệt đưa tư liệu của Kỳ Trăn cho anh xem.
Anh biết rõ cô là tiểu thư nhà có tiền, có thể ở Thánh Tâm học tập... Anh
cũng không thể mong chờ nhà của cô có bao nhiêu bình thường... .
Cho nên, anh phải nỗ lực, chăm chú tích lũy tài sản của mình, về sau gặp
mặt cha mẹ của cô thì mới không bị ghét bỏ. [#Ami: ta kết nhất cách nghĩ này của Hi ca, yêu aaaa ='>'>'>
Từ Trọng Hi xuất thân từ một gia
đình bình thường, sau khi phát hiện mình quen tiểu thư nhà giàu siêu cấp có tiền, yên lặng triển khai kế hoạch năm năm của anh, lén tiếp case,
lên mạng làm quảng cáo, làm đến càng ra sức, để mình càng có điều kiện
xứng đôi Kỳ Trăn.
“Được rồi được rồi, em rất lười biếng được
chưa? Dù sao anh tốt nhất đừng quen bạn gái lung tung, nếu quen chị dâu
hám làm giàu, em liền nói với mẹ!” Bị Thần tục tĩu nói ra trước, cảnh
cáo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Cô xem qua rất nhiều
chuyện xưa ở trên in¬ter¬net, biết rõ rất nhiều đàn ông vì người con gái yêu mến, nguyện ý làm rất nhiều việc ngốc.
Cô cũng không hy vọng loại bi kịch này xuất hiện ở nhà cô.
“Trông nom tốt chính em là được rồi! Chuyện của anh, tự anh biết rõ nên làm
như thế nào.” Từ Trọng Hi tùy ý khoát khoát tay, đuổi em gái ra khỏi
phạm vi thế lực.
Vì yêu cố gắng hướng về trước, vốn là chuyện chính đáng người đàn ông nên làm.
Hiện tại anh muốn làm người đàn ông có thể xứng đôi với Kỳ Trăn, muốn cố
gắng mở rộng bản đồ sự nghiệp của mình, cũng là chuyện cực kỳ chính xác.
Dạy thế chỉ là chuyện hai tháng, nhưng anh tuyệt đối muốn kéo dài duyên phận giữa bọn họ thật dài thật lâu...
Cho nên, hiện tại chịu chút khổ cũng không coi vào đâu.
Tập trung xông lên! Từ Trọng Hi.
★★★
“Bây giờ là như thế nào? Em bận rộn một hồi, anh bề bộn một hồi...”
Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên trán cột khăn trùm đầu, mặc trên người
quần áo chơi bóng, Kỳ Trăn suất khí mười phần, đánh xong trận cầu thi
đấu hữu nghị, sau khi thắng bóng, lông mày lại nhíu chặt.
“Học tỷ, chị giỏi quá đó!” Giản Bội Bội cầm khăn mặt cùng đồ uống vận động, là người thứ nhất xông lên.
“Học tỷ, vừa rồi chị quăng bóng ba lần đều thật chuẩn a... . Mọi người vì chị mà vẻ vang!” Trương Du Mị cũng vây quanh Kỳ Trăn.
Kỳ Trăn tiếp nhận khăn mặt, nhìn khắp khán phòng, khuôn mặt căng cứng, chỉ lau mồ hôi, không nói chuyện nhiều.
“Các em cũng hô rất lớn a! La lớn tiếng như vậy, cổ họng có đau hay không?”
Đồng đội đi theo phía sau cô đều đi đến bên sân, đồng dạng tiếp nhận
nhóm học muội vây quanh hoan hô, nhưng tất cả mọi người đều cười rất vui vẻ, không giống nhân vật chính còn thối mặt, bộ dáng không vui.
“Tôi ra ngoài hóng gió một chút!” Kỳ Trăn đột nhiên lên tiếng, chỉ hướng bóng cây không người.
“A, được!” Người quen với cô đương nhiên biết rõ ý của cô, cô muốn đi,
không có việc gì đừng cãi cô, “Chờ một chút phải đi ăn chúc mừng đó.”
“Các cậu đảm nhiệm chức vụ đó là được, hôm nay tan học mình còn có việc.” Kỳ Trăn tâm phiền phất phất tay, khuôn mặt bình tĩnh không có thay đổi
lớn.
“Biết !” Đội phó chứng kiến sắc mặt Kỳ Trăn, lập tức câm miệng.
Kỳ Trăn trên cổ khoác khăn ngắn, trên tay cầm đồ uống, thong thả đi đến
dưới cây không người, lấy điện thoại nhét trong ba lô ra, nhấn vài phím, nhìn cái điện thoại không có biểu hiện vài lần, cô đột nhiên nặng nề
thở dài.
Chuyện gì đã xảy ra, sao không thấy người đến?
Gần đây đều như vậy, ngày nghỉ hẹn hò thân mật, sau khi đợi cô trở lại
trường học, anh bỏ chạy không thấy bóng dáng, cả điện thoại cũng không
gọi lại.
Thứ Hai, anh không có lớp ở trường học, hôm nay là thứ
Tư, sau khi tan học, cô phải đến gặp Thiên Khởi, cũng không còn bao
nhiêu thời gi¬an nói chuyện với anh.
Coi như người yêu sao? Bọn họ còn đang yêu đương sao? Kỳ Trăn rất muốn hỏi anh chuyện này.
Kỳ Trăn buồn buồn cầm lấy ba lô, nghĩ đến hội học sinh, rất xa liền chứng
kiến bóng dáng quen thuộc, rốt cục tại vườn trường học gặp được bạn
trai.
“Gần đây anh bận rộn nhiều việc à? Cũng không thấy người.” Đi về phía trước, Kỳ Trăn hất đầu hỏi.
“Truyền Đạo kháng nghị với anh không thể chiếm dụng quá nhiều thời gi¬an của
em, một đống xã đoàn đòi người với anh, anh chỉ có thể khắc chế nhiệt
tình của mình!” Chứng kiến bạn gái thần thái sáng láng, tâm tình Từ
Trọng Hi đặc biệt tốt, tuy dưới nách còn một đống văn kiện khẩn cấp cần
xử lý, nhưng vẫn muốn nói thêm vài lời với cô.
Bởi vì người yêu trước mắt, chính là động lực để anh phấn đấu a!
“Thật vậy chăng? Không phải chơi chán rồi?” Tuy trên sách nói đừng tin lời dỗ ngon dỗ ngọt của đàn ông lúc yêu đương, nhưng nghe người yêu nói như
vậy, Kỳ Trăn vẫn nở nụ cười.
“Cái gì chơi