
sơ trước mặt, mặt không thay đổi nhìn không ra có phản ứng đặc biệt gì.
Mà Từ Trọng Hi cũng không gấp, dù sao việc của cô rất nhiều, căn bản không có thời gi¬an nhiều chuyện, trước hết bình tĩnh làm việc.
Trong lúc nhất thời, phòng làm việc an tĩnh ngoại trừ nhạc nhẹ ra, không có tiếng vang dư thừa gì.
Trong lòng vốn đang vững vàng của Kỳ Trăn lại bắt đầu nôn nóng, bất kể thay
đổi vị trí thế nào, câu chữ trước mắt thật giống như biết nhảy, không
vào được mắt của cô.
Giống như sâu róm, vặn vẹo nửa giờ, cô rốt cục nhịn không được...
★★★
“Thầy Từ, tôi có việc... muốn rời đi trước. Có thể chứ?” Kỳ Trăn rốt cục đóng lại hồ sơ, không kháng cự lại tâm tình của cô nữa.
Nếu tiếp tục ở đây, cũng sẽ không làm thêm được gì, tốt nhất về nhà ngủ.
Ngủ không được, đi chạy bộ cũng tốt... Dù sao chỉ cần làm mình mệt mỏi, mặc kệ khổ sở hay thương tâm như thế nào đều có thể để ra sau lưng...
Cô cũng sẽ không thèm nghĩ đến hình ảnh Kỳ Hi và Kiều Ngả Kim lén ở chung.
“Em biết thầy giáo Kỳ hẹn hò ở đâu không?” Hiểu được phản ứng của Kỳ Trăn, anh không đáp hỏi lại.
“Không biết!” Trầm mặc trong chốc lát, cô mới đáp lại.
“Vậy em xin nghỉ thì làm được cái gì? Trở về cũng tiếp tục nghĩ sao?!” Từ
Trọng Hi thả con chuột máy tính trong tay ra, xoa xoa mí mắt nặng nề.
Thật là như vậy! Nhưng cô cũng không nói dối, ngồi tiếp ở chỗ này cũng không làm được chuyện gì.
Kỳ Trăn không hiểu người đàn ông trước mắt này làm sao có thể hiểu cô như
vậy, nhưng hiện tại cô rất buồn bực, cũng không còn khí lực ngụy trang
như không có việc gì, chỉ tiếp tục trầm mặc.
“Đi thôi! Tôi đưa em đi chơi, làm cho em vô cùng vui vẻ, em sẽ quên chuyện không vui thôi.”
Tắt máy vi tính, Từ Trọng Hi đưa ra lời mời mê người.
“Đối với tư cách, địa vị của chúng ta...” Không thích hợp... Bị bắt gặp đi chung...
Anh biết rõ băn khoăn của Kỳ Trăn, cởi mở cười to, “Đừng lo lắng! Chỗ riêng tư, không phải ai cũng có thể đi vào.”
Như vậy sao? Thật sự rất mê người rồi!
Kỳ Trăn nhếch mũi, khóe miệng vẽ ra độ cong hoàn mỹ, bắt đầu suy tính đối với đề nghị của Từ Trọng Hi.
“Đi thôi đi thôi – hôm nay có rượu hôm nay say, tâm tình không tốt phải đi
chơi suốt đêm, bảo đảm em sẽ quên hết phiền não!” Từ Trọng Hi như ác ma, dường có thể lý giải phiền muộn nói không nên lời của Kỳ Trăn, khuôn
mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười sáng lạn, trong miệng nói lời ngon tiếng
ngọt không lo không ăn mòn lòng người... dụ dỗ Kỳ Trăn, đi ra quỹ đạo
hằng ngày.
★★★
“Ra khỏi trường học, chúng ta cũng không
còn là thầy trò?” Trước khi ra ngoài giao hẹn thẳng, đỡ phải đã ra ngoài còn phải nhìn mặt anh làm việc.
“Đương nhiên! ‘Gi¬ao tình’ của
chúng ta không giống người bình thường.” Vỗ mông đẹp của cô, tựa hồ đang nhắc nhở giữa bọn họ từng có tình nghĩa ‘ngủ’ qua một giấc.
“Ai! Cái anh này...” Cô tức giận lườm anh một cái, lại phát hiện khuôn mặt
tuấn tú tràn đầy mỉm cười đắc ý sau khi thực hiện được trò đùa, anh rõ
ràng biết rõ cô sẽ làm phức tạp, nhưng anh vẫn rất thích.
Kỳ Trăn trăm phần trăm xác định người đàn ông trước mắt này thật sự là quỷ ngây thơ!
Nhưng cô lại cảm thấy cùng anh ở chung rất nhẹ nhàng, không có áp lực, đương
nhiên cũng sẽ không có sầu muộn... Cùng anh ra ngoài trở thành việc đáng có thể chờ mong.
“Đi thôi.” Từ Trọng Hi rút chìa khóa ra, giọng điệu thoải mái.
“Ừ.” Kỳ Trăn gật gật đầu, nhanh chóng đem toàn bộ đồ trên bàn bỏ vào ngăn kéo.
Chuyện ngày mai, ngày mai tính là tốt rồi. Hiện tại cô nên nghĩ đến chuyện vui vẻ trước mắt... Như vậy có rất tham lam không? Nhạc jazz tràn ngập phong cách nước ngoài đang truyền phát trong phòng…
Kỳ Trăn ngồi bên cạnh quầy bar, vừa uống bia, vừa nhìn người ta chém giết trên bàn đánh bida.
Từ Trọng Hi cầm gậy đánh, nhắm vào một trái bida cuối cùng, vô cùng phong
độ đánh bida vào lỗ, bida mẫu [trái bida màu trắng'> vẫn còn yên ổn ở lại mặt bàn.
Bida vừa vào lỗ, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, bởi vì anh lại thắng đối thủ một ly bia...
“A! Cao thủ.” Đối thủ của anh có vẻ không biết làm gì nữa, nhún vai với
người bên cạnh, không phải mình đánh dở, mà là đối phương đánh quá hay!
“Không sao! Cám ơn, cám ơn.” Sau khi anh lưu loát giải quyết xong một ván khó, liền gác gậy đánh bida tránh sang bên cạnh, không đánh nữa.
“Sao không chơi nữa?” Từ Trọng Hi ngồi bên cạnh Kỳ Trăn, Kỳ Trăn đang ở bên cạnh xem cuộc chiến mỉm cười.
“Tôi van anh! Trình độ tôi thuộc đẳng cấp nhà trẻ, sao so với anh được?
Xuống dưới để bị đánh te tua sao.” Có thể đánh đụng bida hay không nhìn
thì biết, cũng không cần sẵng giọng, cô còn đang thuộc đẳng cấp sơ học,
sao chơi lại người đánh bida giỏi này? Làm trò cười cho người ta sao.
“Chỉ đánh bida chơi mà thôi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Anh há to mồm, nhấp một hớp bia, cảm giác mát từ miệng đến tim phổi rất tốt.
“Bên cạnh nhiều người đang nhìn như vậy, sẽ làm tôi suy nghĩ nhiều.”
Cô cũng không muốn làm động vật đầu tiên trong vườn thú.
Lúc trước, hai người ở trên bàn bida, đánh rất vui, không nghĩ tới người quan sát càng tới càng nhiều...
★★★
Bởi vì người đàn ông bên cạnh cô rất