Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325013

Bình chọn: 8.00/10/501 lượt.



nào đó xảy ra, sợ chính là ý chí yếu đuối của cô…

Nhân Nhân muốn chạy trốn, không thể tin được, Cảnh Chi Giới đặc biệt làm món trứng tráng cho cô ăn.

Nhân Nhân u mê, Cảnh Chi Giới gắp thức ăn cho cô, trứng màu vàng nhạt trơn trượt vào cổ họng cô, anh lau quần áo dính dầu mỡ, vẻ mặt kinh

ngạc của cô làm anh cảm thấy đắc ý lại có thú, anh biết cô đang sợ hãi.

“Nhân Nhân” Giọng nói ôn nhu của anh giống như đang vuốt ve trên má cô.

“Như em nói, món ăn này anh làm được, em phải hủy bỏ hôn lễ”

Tia sáng trong mắt anh làm tim cô đập nhanh, hốc mắt Nhân Nhân bỗng

dưng đau nhói. Anh thật sự đặc biệt đi học làm món ăn này vì cô? Trời

ơi! Cô cúi đầu, bây giờ cô nên làm sao? Anh yêu cô, nhưng, hôn lễ không

thể hủy bỏ…

“Nhân Nhân, ngày mai không cho phép em lập gia đình”

“Chi Giới…” Cô khổ sở nghẹn ngào, nhỏ giọng một câu: “Thật xin lỗi”

“Anh muốn nghe không phải là câu này” Anh nghiêm nghị nói.

Cô thật cảm thấy rất có lỗi. “Em không biết anh… Thật xin lỗi…” Nước mắt rơi xuống thành chuỗi.

Anh tức giận chất vấn cô: “Em nói cho anh biết, em vẫn còn muốn lấy chồng?”

“Hôn lễ không thể hủy bỏ” Cô có thể tưởng tượng hậu quả chọc giận Xa thị.

“Mẹ kiếp!” Anh quét rơi cái đĩa xuống đất, cái đĩa nát tan tành, cô

kinh sợ lui về ghế sofa. Anh nghiêng người dùng sức chế trụ cổ tay cô,

lớn tiếng gầm thét với cô: “Em ngu ngốc! Em biết em đang làm gì không?”

Anh cúi đầu chợt phủ lên môi cô, thô lỗ dã man hôn sâu, khi cô bị hôn đến đầu choáng mắt hoa, anh bỗng nhiên buông cô ra. “Người đàn ông kia

cũng có thể hôn em như vậy, em chịu được sao?”

Không! Nước mắt Nhân Nhân như suối trào. Anh sao có thể trách mắng

cô, cô cũng là bất đắc dĩ mà, cô đè nén xuống cảm xúc chân thật của

mình, cô hình như bốc cháy. “Em không có lựa chọn…” Cô khẽ thì thào. “Vì ba em, vì Song Tinh, em phải lấy chồng!”

“Em đáng chết!” Anh gầm thét, giận đến muốn bóp chết cô. “Em sẽ hối

hận!” Một tay kéo cô ôm vào lòng, anh kéo áo sơ mi của cô, cởi áo lót cô xuống, bàn tay lớn phủ lên ngực cô, vuốt ve nhũ hoa mềm mại cao nhọn

của cô, anh cúi đầu xuống cắn cổ cô, hôn cổ cô, thống khổ thì thào: “Em

có thế để cho anh ta làm như vậy sao? Em có thể không!?”

Cô hưng phấn run rẩy, rồi lại bởi vì lời của anh mà khóc. Ông trời!

Điều này quá thống khổ… Thân thể của cô thành thực chỉ vì anh mà bốc

cháy!

Cô rộng mở mặc anh cố tình làm bậy, anh kéo áo cô, khát khao vén váy

cô xé tan quần lót, kéo cô đến trên người anh, anh cởi quần của mình,

nâng mông cô, anh khát vọng cô, khát vọng đến đau lòng, anh chợt nhập

vào chỗ sâu trong cơ thể cô, giờ phút đó cô rung động kinh hô!

Anh cường hãn tiến vào cô, trầm nặng mãnh liệt lao vào trong cơ thể

cô, cô vì cực hạn khoái cảm thân mật mà rên rỉ, kìm lòng không được vòng qua cổ anh, thân thể mềm mại của cô bởi vì thứ khổng lồ cực nóng của

anh mà run rẩy không ngừng, chặt chẽ bao phủ anh, sít sao kết hợp với

anh. Say mê cảm thụ anh cuồng dã luật động ở trong cơ thể cô, say mê

nghênh hợp anh, say mê mà la lên, cảm giác anh gặm cắn cổ cô, mút mỗi

một tấc da thịt cô.

Ánh mắt tràn đầy dục vọng, dã tính của anh nhìn chăm chú gương mặt

ửng đỏ của cô. “Em cũng có thể để cho anh ta làm như vậy sao?”

Anh khàn khàn hỏi cô: “Em có thể sao?” Thứ thô bạo dũng mãnh tràn đầy cô, ra sức chạm vào chỗ sâu trong cô, cánh môi cô run rẩy, không nói

nên lời. Sau một lần va chạm, anh buông thả trong cơ thể cô. Yêu thương

bao phủ tràn đầy chỗ sâu trong cô, ở giờ phút cao trào kia, cô mê say

gọi tên anh.

Giờ phút này như pháo hoa rực rỡ, giờ phút này đầy cảm giác rung động, trở thành ký ức khắc sâu nhất trong lòng cô.

Thân thể của cô phảng phất cũng bị anh lấy hết, sau màn kích tình

Nhân Nhân mềm nhũn nằm trên người anh, bỗng nhiên giữa cổ tay cô chợt

mát lạnh.

Cô trợn to mắt. “Anh làm gì?” Cảnh Chi Giới đeo vào cổ tay phải cô

một chiếc vòng vàng, Nhân Nhân giơ tay lên quan sát. “Đây là…” Cô biết

đây là cái gì, đây là vòng tay Cartier tình yêu chân thành, tượng trưng

tình yêu cùng hứa hẹn. Môt khi đã đeo vào, thì cần dùng khóa đặc chế mới có thể mở ra. Nhân Nhân vùng dậy, nhìn Cảnh Chi Giới. Cô tức giận nói:

“Tháo nó ra!” Trời ơi, cô ngày mai phải lập gia đình đó!

Cảnh Chi Giới đứng dậy, bước đi thong thả ra ban công, cô vừa mặc áo vừa ồn ào: “Đừng làm nháo, mau tháo nó ra”

Anh mở cửa sổ, ném ra ngoài bầu trời thứ gì.

“Anh?” Cái khóa màu vàng biến mất giữa không trung, cô hít một hơi thật sâu, không thể tin được. “Anh ném nó?”

Anh xoay người lại, nhìn cô, cậy mạnh nói: “Em có bản lĩnh thì mang

theo vòng tay này lập gia đình. Nếu em không phụ lòng mình, không phụ

lòng lời thề thần thánh, không phụ lòng trái tim mình, em muốn đi lấy

chồng, vòng tay này vĩnh viễn nhắc nhở em sự tồn tại của anh”

Nhân Nhân giận đến cả người run rẩy, cô thử dùng sức rút vòng tay ra, nhưng vô ích. Cô dùng sức rút nó ra, đem hết khí lực, cuối cùng cũng

không nhịn được khóc lên. Anh tiến lên ôm cô vào lòng, cô giận đánh anh, lớn tiếng mắng.

“Anh thật ghê tởm, anh thật đáng giận!” Tâm tình nổ tung như con đê,

cô không có cách n


Teya Salat