Ring ring
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325403

Bình chọn: 9.00/10/540 lượt.

trong bụng còn có chút buồn

bã, anh hùng xứng mỹ nhân, muôn đời đều như vậy mà thôi. Ta đây cũng nên tự động

biến mất, nếu không những ngày sau Tiểu Hồng nhìn thấy ta nhất định sẽ lúng

túng, chúng ta đều cần một ít thời gian.

Len lén đem lệnh bài đặt ngoài cửa phòng Diệp Vô Trần, huynh

ấy nhất định sẽ xử lý mọi công việc trong Các ngay ngắn rõ ràng. Aiz, lần này

coi như ta cải trang vi hành, thuận tiện điều tra thêm chuyện buôn bán của Kỷ

gia, ngân phiếu, ta tới đây!

* * *

Ta đã nói rồi, ta là kẻ mù đường, cho nên, vừa ra khỏi thành

Thiên Thủy, Các chủ Thanh Phong Các vĩ đại mà cơ trí kiêm chủ nhân Kỷ gia vinh

quang mà bí ẩn đã…lạc đường.

(Tiu Ú: tỷ tỷ stop tự sướng hộ em… =.=)

Nhưng mà chuyện này cũng không làm trở ngại ta vui chơi khắp

nơi, không đi theo một đường nhất định càng không dễ dàng bị phát hiện. Hơn nữa

không có Tiểu Hồng theo đuôi, ta lại cải trang nam, bình thường giống như bất kỳ

dân chúng nào khác, đi ở giữa ngã tư đường mà lại có cảm giác như ẩn mình quá mờ

nhạt giữa chợ đông đúc.

Ách, có lẽ là hơi quá mờ nhạt một chút…

Trấn Bình An.

Cái tên trấn này hình như ở bộ tiểu thuyết võ hiệp nào cũng

từng xuất hiện, cho nên ta quyết định đi khảo sát cái danh lam thắng cảnh này một

chút xem có lịch sử vĩ đại cỡ nào.

Trong túi quần đầy ắp ngân phiếu mà đi dạo phố có cảm giác

như thế nào?

Đáp án chỉ có hai chữ: đã ghiền!

Trong tay ta chất đầy các loại đồ ăn vặt đặc sản của địa

phương, quai hàm phồng lên tròn trịa, vừa nghe nói phía trước có tỷ võ kén rể,

lập tức ngây ngốc chạy tới.

Đại thúc đứng trên đài nói cái gì đó ta không nghe rõ, nghĩ

chắc chỉ đơn giản như tiểu nữ nhà tại hạ đánh thua thì thế nào đánh thắng thì

thế nào. Ông ta vừa xuống khỏi đài, có hai chàng trai lập tức nhảy lên, một người

vẻ ngoài như trái banh, một người vẻ ngoài như cây gậy trúc, đây thật đúng là cặp

đôi vàng trong truyền thuyết a, hai người lập tức kịch liệt khoa tay múa chân.

Những động tác kia dưới con mắt đã nhìn quen cảnh cao thủ

bay tới bay lui bên cạnh của ta không khác gì so sánh đứa trẻ với lão già, cho

nên không cần phải tường thuật nhiều. Sau đó trái banh kia ỷ vào sức nặng đè ép

cây gậy trúc lảo đảo muốn ngã, giành được chiến thắng áp đảo, tất cả mọi người

đều bị sức nặng của hắn làm hoảng sợ, không có ai dám tiến lên. Ta không khỏi

đau lòng cho vị tiểu thư kia, bất kể nói thế nào thì cây gậy trúc kia ít ra còn

có một chút mùi vị tiên phong đạo cốt, nhưng còn trái banh này thì… Đại khái chỉ

có thể làm cho người ta tưởng tượng xem hình cầu là như thế nào mà thôi, vô

cùng tròn trịa.

Đột nhiên có một người khác phi thân lên, “Xin chỉ giáo”.

Ta dường như cảm thấy vị đại thúc ở dưới đài thở phào nhẹ

nhõm.

Người này thân hình cường tráng, mặc một bộ thanh sam hết sức

nho nhã, mày rậm mắt to, có thể nói là nhân tài hạng nhất.

Hai bên động thủ, người này từ đầu đến cuối không dùng tới

tay phải, rất là cổ quái. Sau đó trái banh kia từng bước ép sát lại, nhìn ra được

hắn hết sức tức giận.

“Vị huynh đài này, huynh chỉ dùng một tay, không phải là quá

xem thường tại hạ sao?”.

Người nọ kia khẽ mỉm cười, “Như vậy, sẽ như huynh mong muốn”.

Tay phải đột nhiên đánh ra, không ngờ tốc độ không hề chậm

hơn so với Diệp Vô Trần! Trái banh nặng nề bay thẳng về phía đám người, vẽ

thành một đường cong parabol duyên dáng.

Đây quả là một cao thủ thâm tàng bất lộ, ta dẫn đầu vỗ tay

khen hay, mọi người cũng hoan hô theo. Ta đã biết trận tỷ võ này người thắng

không phải hắn thì cũng không thể là ai khác, cho nên cũng không thèm nhìn tới

những kẻ có mắt không tròng muốn lên đài khiêu chiến nữa. Ngược lại ta bị tiểu

thư trong góc hấp dẫn, muốn biết nàng rốt cuộc hình dáng ra sao, cho nên rón ra

rón rén lẻn tới.

Chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi hương trước.

Một ngọn gió thổi đến nhấc một góc khăn voan của tiểu thư

kia lên, lộ ra một cái cằm trắng nõn mượt mà. Thấy vậy, ta là con gái mà cũng động

tâm, quả nhiên là một mỹ nhân!

Ta cười mờ ám bước tới, “Tiểu thư đây năm nay bao nhiêu tuổi

vậy?”.

Ta còn tưởng tượng ra vài kiểu trả lời khác nhau: thứ nhất,

tiểu thư dịu dàng nói, “ta mười bảy”; thứ hai, tiểu thư sợ hết hồn, kinh hoảng

kêu lên, “ngươi là ai”; thứ ba, tiểu thư vén khăn voan lên lộ ra một nụ cười

tuyệt mỹ dịu dàng nói với ta, “vậy còn tiểu ca năm nay bao nhiêu tuổi?”.

Nhưng tiểu thư này không ngờ rất có cá tính, phản ứng của

nàng hoàn toàn nằm ngoài tất cả dự đoán của ta. Chỉ thấy thân thể nàng run lên,

ngay sau đó giật mảnh khăn voan xuống rồi kêu lên như giết heo: “Cha… A… Có dâm

tặc!”.

Dâm tặc? Cô nhìn xem ta đây ngọc thụ lâm phong mà là dâm tặc

sao?

Mọi người ở chỗ này cũng ngây ngẩn, nhưng không phải vì ta,

mà là vì khuôn mặt vị tiểu thư này… Nói như thế nào đây, ta thật hoài nghi cái

cằm xinh đẹp mới vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Tiểu thư này mặt như trăng tròn, mắt như hạt đậu, chỉ có làn

da là trắng bệch giống như mỡ dê, nhưng lại càng làm cho khuôn mặt nàng như cái

thớt.

Trái banh và cây gậy trúc cũng ra vẻ “may là ta thua”, chàng

trai