
Nghi Triết càng chăm chú:
- Cô ấy đang ở đâu?
Người đàn ông phất phất tay:
- Chết rồi.
Cả người Trình Nghi Triết cứng đờ:
- Cái gì cơ?
- Tôi nói là cô ấy đã chết, giống như mẹ cô ấy, vì cứu người nên rơi xuống nước chết đuối.
Trình Nghi Triết vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không dám tin.
Anh luôn tin rằng, cô nhất định sẽ chờ đợi anh.
Người đàn ông không thèm để ý đến Trình Nghi Triết, kéo Bạch Tiểu Kiều đang mở to đôi mắt long lanh kinh ngạc lên gác, đóng sầm cửa lại.
Trình Nghi Triết đứng rất lâu, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhất định là anh đã đến nhầm chỗ, nhất định là như thế.
Cô nhất định đang ở một nơi nào đó chờ anh.
Bước chân anh mỗi lúc một nhanh, anh không dám dừng lại một giây.
Lời của người đàn ông đó liên tục vang bên tai anh: cô ấy đã chết, giống như mẹ cô ấy, vì cứu người nên rơi xuống nước chết đuối.
Cổ họng anh càng lúc càng khô nóng, trong trí nhớ thoáng hiện lên lời cô từng kể, mẹ cô vì cứu học sinh nên đã rơi xuống nước chết đuối, cô không muốn tin mẹ cô đã chết như thế.
Một xúc cảm mãnh liệt khiến anh muốn phủ nhận tất cả mọi chi tiết.
Cô đâu phải giáo viên, cô lại rất ghét trẻ con, cô nhất định không phải là cái cô Bạch Nặc Ngôn sống ở đây.
Chắc chắn anh đã tìm nhầm người.
Nhất định là như thế.
Chắc chắn không phải.
Không phải là cô ấy, khẳng định đó không phải là cô.
Anh từ chối phải công nhận.
Mồ hôi rơi trên trán anh mỗi lúc một nhiều hơn.
Thậm chí không ít giọt mồ hôi lạnh rơi xuống đất, nhanh chóng bốc hơi.
Trình Nghi Triết vẫn chờ đợi tại dòng suối trong thị trấn, anh không tiếp tục đến các nơi khác tìm kiếm, mà chỉ dừng lại tại đây.
Anh nhận ra, hóa ra tận sâu trong lòng anh, cũng rất nhu nhược. Thậm chí anh không dám quay lại căn nhà đó dù chỉ một lần, không dám hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, anh không dám tin người mà họ nhắc đến chính là cô.
Con người vốn là như vậy, đến lúc mất đi mới cảm thấy trân trọng, sau khi ra đi mới biết tỉnh ngộ. Lý trí của anh liên tục cự tuyệt chuyện phát sinh đó, nhưng anh vẫn đến đây, anh không đi chứng minh, anh tự an ủi, anh vẫn chưa tới thời điểm thất bại nhất, anh vẫn còn hi vọng.
Anh thuê một ngôi nhà có điều kiện vô cùng kém, ngay cả điều hòa cũng không có, nhưng đa số nhà ở đây đều như vậy, trên tường chăng đầy mạng nhện. Trong điều kiện hoàn cảnh rất tệ như thế, lòng anh lại đầy mâu thuẫn, đầu càng đặc quánh, khiến anh mơ mơ màng màng, không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Sống trong một căn phòng như vậy, anh cảm thấy rất chán ghét, nhưng anh nhớ lại lúc cô từng ở những nơi như vậy, cô chưa bao giờ tỏ ra bất kỳ khó chịu.
Dạo gần đây, anh thường nhớ đến nụ cười của cô.
Cứ nhắm mắt lại, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô đang rơi lệ.
Cô như đang ở chốn thiên thai, trong bóng tối bả vai cô run run, cô cứ khóc mãi, không sao dừng lại. Anh muốn cô đừng khóc nữa, nhưng mỗi khi anh vươn tay ra, không sao chạm được đến cô. Cô đang đi cùng một người đàn ông khác, mỗi khi cảnh tượng này xuất hiện, trái tim anh lại như bị khuyết một góc, đau đến mức không thở nổi.
Anh thường nằm mơ, cảnh tượng trong giấc mơ liên tục thay đổi, cô vừa xuất hiện, lại lập tức biến mất, anh chỉ có thể đứng trơ mắt, chẳng thể làm gì.
Cho nên anh không dám ngủ, anh bật TV, xem một vài chương trình nhàm chán.
Anh chợt nhận ra, chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa” không chán như anh tưởng. Anh muốn nói cho cô biết, Mạnh Gia Gia gần đây thường bị chỉ trích, cô ta đang phải ra sức dẹp yên dư luận. Trên mạng liên tục phát tán tin tức vốn không phải do Mạnh Gia Gia trực tiếp phát ngôn và không có tính chân thực, đó là: "Mạnh Gia Gia đã nói “ Không yêu xin đừng gõ cửa” chẳng có tính thực tế chút nào". Nếu cô ấy mà nghe tin này chắc chắn sẽ nổi giận, cái loại tin tức này mà cũng có khái niệm thực tế sao?
Thế nhưng anh lại không sao nghe được giọng nói của cô, không sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô.
Anh càng ngày càng mất ngủ, quầng thâm trên mắt ngày một rõ ràng.
Có lúc anh không chịu nổi chính bản thân mình, khi anh ra ngoài ăn cơm, luôn có người hỏi anh bị làm sao. Con người ở đây rất thuần phác, đôn hậu, họ thường chủ động thăm hỏi anh, chăm sóc một người lạ mặt như anh. Anh từng nghe kể, rất nhiều nơi toàn là kẻ lừa đảo, nhưng ở nơi đây anh lại không hề gặp phải những người như thế, giá tiền bao nhiêu là bấy nhiêu, anh chưa bao giờ phải mặc cả.
Anh ngồi ở một quán trà đá ven đường, ngắm nhìn dòng người cứ tốp ba, tốp năm đi qua, nghe mấy người già vừa uống nước chè vừa chơi cờ nói chuyện tào lao về cuộc sống hàng ngày vô cùng nhàm chán, anh lại được gặp cô bạn nhỏ đó.
Bạch Tiểu Kiều cũng nhìn thấy anh, cô bé đứng rất xa, đưa mắt đánh giá Trình Nghi Triết.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Kiều xốc lại cái cặp sách, đi về phía Trình Nghi Triết.
- Chú ơi, cháu muốn ăn kem, chú mua cho cháu được không?
Đôi mắt cô bé to tròn, lòng anh chợt dâng lên một cảm giác rất quen thuộc, anh gật nhẹ đầu.
Bạch Tiểu Kiều ăn kem xong, tâm trạng lập tức khá lên.
Bạch Tiểu Kiều nói với Trình Nghi Triết rằng, các bạn khác đều được nghỉ, chỉ