
Cô oán hận quay đi, không nhìn anh nữa.
- Em chỉ đang định đến thăm anh chồng vụng trộm một chút thôi, nhưng hẳn anh không muốn rồi.
- Hừ.
Lạc Thừa Diễn nhắm mắt lại, nhìn vào di động xem giờ, không thèm để ý đến cô.
Anh càng không để ý đến cô, anh càng thấy tức giận.
Đúng lúc đó trong hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân, Lạc Thừa Diễn kéo Trình TIểu Kiều rời đi. Trình Tiểu Kiều bị lôi đi, không nhịn được quay lại nhìn xem ai vừa đến, người đó là Lạc Thừa Hiên.
Tâm trạng của Lạc Thừa Diễn cũng không tồi, anh lẽo đẽo theo sau Trình Tiểu Kiều.
Khi về đến phòng của mình, Trình Tiểu Kiều nhận ra có điểm không hợp lý.
- Tại sao lại vào phòng em?
- Em là vợ anh, em nói thử xem tại sao anh lại vào phòng em.
- Cút ra ngoài.
Cô còn đang điên đây, đừng chọc vào cô.
Lạc Thừa Diễn cười vuốt ve khuôn mặt cô:
- Ai da, thành thật khai báo, em thầm thương trộm nhớ anh bao lâu rồi.
- Có mà thiên tài mới yêu thầm anh.
Trình Tiểu Kiều ném một cái gối vào mặt Lạc Thừa Diễn.
Lạc Thừa Diễn cũng không giận, trái lại anh đẩy Trình Tiểu Kiều lên giường, nằm đè lên người cô.
Trái tim Trình Tiểu Kiều không ngừng nhộn nhạo.
Đến khi Lạc Thừa Diễn hôn lên môi cô, cô vẫn chưa dám tin đó là sự thật.
- Giữa Bách Dĩnh và anh không có chuyện gì cả, cô ấy là chị dâu anh, vừa rồi anh trai không đến kịp, nhờ anh đến trước…
Sau khi Trình Tiểu Kiều bị ăn sạch sẽ, mới để Lạc Thừa Diễn chỉnh trang lại quần áo.
Lạc Thừa Diễn cũng chưa từng qua lại với Bách Dĩnh, nhưng anh rất ghét những nữ sinh cứ luôn bao vây anh, nên anh muốn để họ hiểu lầm mối quan hệ của anh và Bách Dĩnh. Còn Bách Dĩnh vốn thích Lạc Thừa Hiên, nên lúc nào cũng luẩn quẩn bên cạnh anh để hỏi thăm tin tức của Lạc Thừa Hiên.
Trình Tiểu Kiều di chuyển cơ thể đang đau nhừ cử cô, cô chua xót nhớ lại, có một lần duy nhất cô ra cổng trường cùng Lạc Thừa Hiên, cô nhìn thấy anh đang đứng cùng một cô gái dáng vẻ yểu điệu, họ cùng cười nói, nếu sáng suốt đều dễ dàng nhận ra mối quan hệ của họ rất không bình thường. Nhưng điều quan trọng nhất là vợ của Lạc Thừa Hiên là An Lan, khi cô ấy nhìn thấy cảnh đó, không hề đau khổ, nét mặt không hề thay đổi, tóm lại Trình TIểu Kiều không thể hình dung được, nhưng An Lan lại chỉ quay đi.
Nhớ đến chuyện này, Trình Tiểu Kiều nói:
- Nhà các anh thật phức tạp, anh trai thì yêu bạn gái của em, em trai cưới vợ xong ở bên ngoài hàng tháng trời với bồ nhí….
Lạc Thừa Diễn lấy tay che miệng Trình Tiểu Kiều:
- Có nhiều việc, chỉ nên biết thôi, hiểu rõ như vậy làm gì.
Trình Tiểu Kiều trừng mắt:
- Thế còn tình sử của anh.
Lạc Thừa Diễn nhắm mắt, trong mắt chợt hiện lên một tia đau khổ, nhưng nhanh chóng tan biến như nước chảy mây trôi:
- Từng yêu một người, cũng đã chia tay.
Mặc dù đó không phải là Bách Dĩnh, nhưng trong lòng Trình Tiểu Kiều cũng không rõ tư vị.
Thấy cô không nói gì, Lạc Thừa Diễn lại cúi xuống hôn cô:
- Quá khứ của anh không có em, nhưng từ bây giờ trở đi, tương lai của anh sẽ có em.
Khóe miệng cô, cuối cùng cũng nở nụ cười, biết bao lâu cô từng chờ đợi.
Trong bóng tối, cô không nhận ra, anh khẽ thở dài, cô đâu biết rằng, cô vừa cứu vớt linh hồn anh.
Anh hi vọng cô vĩnh viễn không bao giờ biết đến mỗi tình đã qua kia.
Ngón tay cô hướng về vị trí trái tim anh:
- Em chỉ hi vọng, em sẽ ở đây.
Ở trong trái tim anh.