
thay người, lần này là hai ông bác ở công ty bất động
sản, đại thúc lên sân khấu thì rất chi là đa mưu túc trí, tôi với Ứng
Nhan hai người cố gắng phối hợp gần chết, thế mà tên gia hỏa Tiểu Lí này lại không tùy mặt gởi lời, đứng bên cạnh vuốt mông ngựa loạn cả lên:
"Nha Nha, cô với Ứng kinh, đúng là tuyệt phối nha."
Tôi với Ứng Nhan đồng thời trừng mắt: "Câm miệng."
Ha ha, tôi với Ứng lão đại không những đánh bài ăn ý, mà hừ người cũng ăn
ý, hóa ra mắng chửi cũng sướng như thế, khó trách Ứng Nhan mỗi ngày đều
mắng chúng tôi.
Lúc đánh bài quả thực vô cùng sung sướng, thời
gian trôi qua thật nhanh, tôi đã sớm quên mất cái lưng đau nhức của mình cần phải đi ngủ, thần thái sáng láng trấn giữ cục diện bài, đánh luôn
tay tới mười một giờ mới nghỉ.
Về đến phòng rồi tôi mới phát hiện hồi nãy Tiểu Lí gọi gấp quá, tôi vội vàng ra cửa mà quên mang cả điện
thoại theo, khó trách đêm nay tôi thấy dường như thiếu cái gì đó.
Tôi tùy tiện nhìn điện thoại di động, vừa nhìn đã hoảng sợ, ai da, trên
điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Trình Gia Gia gọi tới. Không đợi tôi gọi lại, điện thoại di động của tôi lại lần nữa vang lên,
tôi giật nảy, nhìn màn hình di động, a, lại là Trình Gia Gia, lòng tôi
sinh hổ thẹn, vì đánh bài mà bỏ quên di động, tôi đúng là con ma bài bạc mà, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng râu dựng mũi phì phò của ca ca
Gia Gia vào lúc này.
"Em ở đâu, vừa rồi sao không nghe điện thoại của anh?" Giọng Trình Gia Gia có chút bình tĩnh dị thường, đây không
phải tác phong của anh. Tôi một bên áy náy, một bên đoán tâm tình của
anh thế nào.
Vì để thay đổi sự chú ý của anh, tôi đánh đòn phủ
đầu, hỏi anh cả một đại đội vấn đề: "À, em đi ra ngoài một chút, mà anh ở đâu thế, hôm nay bề bộn nhiều việc lắm sao? Đúng rồi, em có gửi cái tin nhắn đó, anh nhận được chưa?" Thật hổ thẹn, tin nhắn gì tôi cũng chưa
gửi, tôi không phải em bé ngoan rồi, tôi nói dối.
Phản ứng của
Trình Gia Gia lại ngoài dự đoán của tôi, anh không nghe lời của tôi,
cũng không hỏi tới lúc nãy vì sao không nghe điện thoại, chỉ bình tĩnh
trầm giọng hỏi tôi: "Em ở khách sạn nào? Phòng mấy?"
Cho dù anh
cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi,
này, anh hỏi mấy thứ đó làm gì, canh chừng cũng tỉ mỉ quá rồi đó: "Khách sạn XX, 8934..."
Trình Gia Gia không đợi tôi hỏi anh làm gì, cúp điện thoại ngay. Trình Gia Gia kiểu này thật không bình thường chút nào.
Tôi không an tâm Trình Gia Gia, anh đang bức bối thì phải, trước kia trong
lòng không vui thì biểu lộ ra ngay, chưa từng bình tĩnh thế này, làm tôi có cảm giác biển yên trước khi dông tố bão nổi, tôi gọi lại lần nữa:
"Sao thế? Anh làm sao vậy?"
Nghe điện thoại là lão Lục bạn Trình Gia Gia: "Nha Nha, lão Tam nó đang lái xe."
Tôi càng lo lắng, anh tức giận như thế mà còn lái xe, không an toàn chút
nào, tôi thấy qua hậu quả lái xe không chuyên tâm của anh rồi đó nha,
tôi không khỏi mở miệng hỏi lão Lục: "Anh ấy sao vậy, Tiểu Lục tử?"
Trước nay lão Lục cực kì không thích cái tên này, bây giờ càng lớn tiếng
kháng nghị: "Tiểu nha đầu, gọi Lục ca, nếu không anh không cho em biết
tình trạng của lão Tam đâu."
Tôi đang sốt ruột, lão Lục lãi còn
rối rắm xưng hô lên, thật là cái tên gia hỏa dài dòng không biết tùy mặt gửi lời, lúc này tôi nghe Trình Gia Gia trong di động không hài lòng hừ một tiếng, lão Lục lập tức không dài dòng, nhanh chóng nói vào vấn đề
chính: "Lão Tam rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
Tuy rằng lão Lục nói thật nghiêm trang, nhưng giọng hắn trong điện thoại vẫn không giấu được vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
Tôi lại nghĩ một chút, chỉ không tiếp điện thoại của anh thôi mà giận đến
vậy sao, hẳn là còn có chuyện khác, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu khí
chụp lấy cái mông ngựa của lão Lục: "Lục ca à, rốt cục anh ấy làm sao
vậy?"
Lão Lục thở dài, tiếp tục kích Trình Gia Gia: "Nha Nha, em
thật có bản lĩnh đó, nhớ ngày ấy lão Tam nhà ta uy phong, là giấc mộng
của bao nữ sinh trong trường, mệnh danh là sát hoa vô địch, không ngờ
gần đây động tới nụ hoa nhỏ là em, em cư nhiên bỏ rơi nó cả đêm, làm nó
hắn gấp đến độ phát điên, hắc hắc, lão Tam lần này nằm gọn trong tay em
rồi, sợ em bị người khác cướp đi mất, nó cũng không nghĩ người đặc biệt
như em lại có người thứ hai đâu."
Tiểu Lục tử này, nói vòng vèo
cuối cùng lại thành nói xấu tôi, tôi oán hận, lần sau uống rượu nhất
định không thèm từ tâm nữa, nhất định sẽ làm anh ta gục luôn. Đúng lúc
đó, tôi nghe Trình Gia Gia mắng lão Lục, "Cậu câm miệng cho tôi, dài
dòng nữa tôi quẳng cậu xuống xe."
Gia Gia ca, làm tốt lắm. Tôi trong lòng tán thưởng, liền nghe thấy tiếng lão Lục la toáng lên: "Coi chừng, bên kia có xe!"
An toàn là nhất, an toàn là nhất, tôi không dám giỡn với lão Lục nữa,
buông cừu hận, dặn dò anh ta: "Lục ca à, anh đừng làm anh ấy giận, anh
ấy giờ không thèm lịch sự đâu, anh kiềm chế chút đi."
Lão Lục
cười ha ha, bình thường toàn là Trình Gia Gia khi dễ anh ta, lần này tôi nói rất được lòng anh ta, anh ta cao hứng, miệng