Insane
Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321683

Bình chọn: 9.00/10/168 lượt.

Sau đó Bảo Khâm ở trong khoang thuyền trên lầu ba vốn thuộc về Thất Công

chúa, ngoài Thanh Nhã, Lý Kha Minh còn sai ba nha hoàn và hai bà vú đến

hầu hạ nàng, trông lạ hoắc, đều gọi nàng là “Thất Công chúa”, dường như

hoàn toàn không biết nàng chỉ là kẻ giả mạo.

Bảo Khâm yên tâm làm Công chúa, đương nhiên nàng cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Rõ ràng biết đến Phong thành sẽ không có kết cục gì hay ho

nhưng bất luận thế nào, bây giờ cũng phải sống. So với việc ngày đêm nơm nớp sợ hãi, nàng thà chăm sóc mình thật tốt để đến lúc tháo chạy chân

tay còn nhanh nhẹn.

Vương Thái y mỗi ngày đều xem bệnh cho nàng, bốc thuốc cũng không hạn chế như trước. Nàng giờ là Công chúa, của hồi môn không thiếu thuốc quý, thậm

chí mỗi ngày nàng còn sai nhà bếp chưng hạ thảo, thưởng cho Thanh Nhã và Vương Thái y bồi bổ cơ thể. Lý Kha Minh đối với việc xa xỉ hoang phí

của nàng không có ý kiến gì, hắn chỉ đau đầu một việc là cho dù có tra

thế nào cũng không tìm ra bất cứ manh mối gì về vị tiểu thư Hình gia

này, đến a hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng là do Thất Công chúa ban

thưởng. Không một ai từng gặp, biết quá khứ cũng như hiểu tính cách

nàng.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng đã gần đến Phong thành, thôi

thì đâm lao đành phải theo lao. Dù sao cũng chỉ là một cô nương, Lý Kha

Minh luôn tự nhủ, hơn nữa còn là một cô nương bệnh tật, đi vài bước thở

không ra hơi, nói không chừng vừa lên bờ đã không hợp phong thủy mà đi

đời nhà ma, hắn hà tất phải quan tâm?

Thuyền dừng ở trấn Hưu Thủy thuộc nước Tần, Lý Kha Minh sai thị vệ mua thêm

một ít người hầu, bổ sung chỗ trống trên thuyền. Đám đằng thiếp đi theo

không còn một ai, hắn vốn dĩ định mua thêm vài ca cơ, nhưng cuối cùng

lại thôi. Dù sao cũng là đưa đến chỗ hoàng thất, nếu sau này xảy ra

chuyện gì, chẳng phải sẽ liên lụy mình sao?

Cho tới hôm nay, Bảo Khâm mới biết đối tượng hòa thân lần này không phải

lão Hoàng đế nước Tần mà là Tam Hoàng tử, Chiến thần – Tần Liệt. Sư

huynh định bụng cướp người giữa đường nên cũng không giải thích kỹ

chuyện này, khiến nàng hiểu lầm. Bảo Khâm đã nghe danh Tần Liệt từ lâu,

hồi còn ở Hồng Cốc quan, nàng từng cùng sư huynh trò chuyện về hắn. Hắn

sinh ra đã có thiên phú, mười lăm tuổi ra chiến trường, mười bảy tuổi

thống lĩnh quân tiên phong đánh đội kỵ binh nước Yến, một trận thành

danh.

Bởi sư huynh rất sùng bái Tần Liệt nên nàng nảy sinh cảm giác bài xích,

muốn cùng hắn đánh một trận phân chia cao thấp. Đáng tiếc Tần Liệt trước nay chỉ ở phương Bắc, kẻ cầm quân mạn Hồng Cốc quan là đệ đệ của hắn,

Ngũ hoàng tử Tần Tu. Bảo Khâm lại không ưa kẻ này lắm.

“Công tử đã sớm phái người tiếp ứng ở Phong thành, chỉ đợi tam gia vừa đến sẽ cứu đi, không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện.”

Thanh Nhã than ngắn thở dài, có chút không yên. Họ bị Lý Kha Minh trông coi

rất kỹ, chỉ cần boong tàu hơi nổi gió, nàng cũng có thể nhanh chóng phát hiện bốn bề đều có người giám thị. Cẩn mật như thế này, dù đến Phong

thành chưa chắc đã có cơ hội bỏ trốn.

“Không cần gấp.” Bảo Khâm uống canh, khuôn mặt bình thản. “Chúng ta đau đầu,

Lý Kha Minh càng đau đầu hơn. Dù hắn có muốn ra tay cũng phải tìm được

thời cơ thích hợp. Phong thành không giống Trịnh đô, hắn không thể làm

loạn. Đến khi chúng ta vào được hành cung, hắn gặp mặt đã khó nói gì đến việc ám sát.”

Duy nhất cần cẩn thận là đám a hoàn bà vú bên cạnh họ. Bảo Khâm có thể

khẳng định, trong năm người, ít nhất ba người là do Lý Kha Minh bố trí.

Người luyện võ, dù có cẩn thận đến đâu cũng có lúc để lộ sơ hở, trừ phi

giống nàng, uống thuốc độc mất hết võ công. Thuyền đi gần hai mươi ngày, cuối cùng cũng đến Phong thành.

Đây là kinh đô Tần quốc, từ xa nhìn lại đã trông thấy thành trì nguy nga.

Nước Tần thượng võ, phong thái dũng mãnh thể hiện trên kiến trúc của họ, tất cả đều toát lên khí phách oai hùng. Phòng ốc không thiên về tinh

xảo, cửa thành cao rộng, tất cả mang màu xám xịt, đơn giản thô ráp nhưng rất vững vàng và kiên cố. Lý Kha Minh đã sớm rời thuyền đi tiếp đón

quan viên nước Tần. Bảo Khâm vẫn ngồi trong khoang, nhìn người người

chào hỏi lẫn nhau trên bến tàu phía xa. Bên ngoài hành lang, vài a hoàn

đang thì thầm to nhỏ, nàng thính lực nhạy bén, lờ mờ đoán ra được lời họ nói, tất cả đều xoay quanh chuyện than phiền phòng ốc nước Tần xấu xí,

con người cũng thô lỗ...

“Bảo họ câm miệng lại.” Bảo Khâm phất tay áo, mất kiên nhẫn nói với Thanh

Nhã. Mới sáng sớm tỉnh dậy, hai bà vú đã đưa người đến trang điểm, bắt

nàng mặc sáu lớp y phục, không được phép thiếu, nói là hôm nay phải ra

mắt, không thể lơ là. Người nước Tần tự do phóng túng, đâu có để ý nhiều vậy. Mặc kín như thế, không chỉ nóng mà xoay xở cũng khó khăn, động tác cứng ngắc như con rối. Bảo Khâm ngột ngạt vô cùng, không còn tâm trạng

gì nữa. Thanh Nhã đi ra nói vài câu, ngoài hành lang yên tĩnh trở lại,

nhưng tiếng ồn ào ngoài bến tàu vẫn không ngừng truyền tới khiến nàng

khẽ hậm hực: “Những người này thật không biết lễ nghĩa.”

“Còn phải nói.” Bà vú như tìm được tri âm, kích động than vãn: “Bến t