Nguyệt Tà Bích Sa Song

Nguyệt Tà Bích Sa Song

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 10.00/10/273 lượt.

, không thể không tăng lực đạo trong tay.

Tiết đại phu bắt mạch, nhíu mi, trầm giọng nói: “Cô nương chớ hoảng sợ, đây là lúc nhiệt độc tán đi, nhiệt độ trong cơ thể dần hạ xuống, chắc chắn sẽ làm tâm mạch lộn xộn.”

“Nhưng ta sợ…”

Nàng không dám nói, nhịp tim của Nam Cung Nhược Hư đã mỏng manh đến mức khó phát hiện, chỉ có thể gắng sức bảo vệ.

Tay Tiết đại phu vẫn đặt trên mạch, không cần Ninh Vọng Thư nói hắn cũng biết mạch của Nam Cung Nhược Hư chỉ mỏng như sợi tóc….

Máu vẫn chậm rãi chảy ra như trước, sắc đỏ trên mặt Nam Cung Nhược Hư dần dần biến mất….

Trong phòng yên tĩnh, tiếng hít thở đan vào nhau, lại cố gắng đè xuống, dường như cả âm thanh nhẹ nhất cũng có thể làm đứt nhịp đập yếu ớt đấy…

Bỗng nhiên, tay Ninh Vọng Thư khẽ run lên, tim như rớt xuống vực sâu—— bàn tay đặt sau lưng hắn không cảm nhận được bất kỳ nhịp đập nào dù là nhỏ nhất!

Nàng run giọng nói: “Huynh…”

Tim ngừng đập, như vậy hắn đã chết.

Nhưng cái chữ “chết” này, dù thế nào nàng cũng không nói nên lời. Cứ như vừa nói ra, việc này liền thành sự thật, không thể vãn hồi.

Tiết đại phu nhanh chóng thu châm quanh người Nam Cung Nhược Hư, nghiêm nghị nói: “Cô nương hãy dùng năm phần nội lực, đưa thẳng đến giữa lưng đại thiếu gia!”

“Năm phần!” Ninh Vọng Thư do dự nói, “Sẽ làm huynh ấy bị thương!”

“Bây giờ những chuyện đó không quan trọng. Cô nương tuyệt đối đừng nương tay, nếu không ngược lại sẽ hại đại thiếu gia.”

Lòng nàng ngổn ngang trăm mối, hiểu được ý Tiết đại phu, lật tay, đặt ngay giữa lưng Nam Cung Nhược Hư, nội lực nhập thẳng vào cơ thể hắn…

Trái tim vốn ngừng đập bởi vì chưởng này mà tiếp tục đập đều đều, một chút lại một chút, trên mặt hắn dần dần có huyết sắc.

Nhiệt độc đã tan, ngân châm che huyệt đã thu, khí huyết của hắn di chuyền còn thông thuận hơn trước. Tiết đại phu bắt mạch một lúc lâu, vuốt râu cười nói: “Cuối cùng đại thiếu gia cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn, cô nương có thể yên tâm rồi.”

Nghe vậy, Ninh Vọng Thư liền thở phào, nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy khác biệt giữa tiên giới và âm phủ.

“Tiết đại phu quả nhiên có diệu pháp, biện pháp cải tử hoàn sinh đúng là khó tưởng tượng được.”

Nhẹ nhàng đặt Nam Cung Nhược Hư nằm xuống, nàng chắp tay cười nói.

“Không dối gạt cô nương, lão phu cũng là bất đắc dĩ mới làm, cũng không nắm chắc mười phần. May mà đại thiếu gia cát nhân thiên tướng, lại có quý nhân là cô nương ở bên tương trợ, ha ha…” Khẩu khí của Tiết đại phu lúc này cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cát nhân thiên tướng: Người tốt có trời giúp

Ninh Vọng Thư nói nhỏ: “Ta mà là quý nhân gì.” Nàng không khỏi nhìn phía Nam Cung Nhược Hư một cái, biết hắn đã qua trở ngại, lại nói với Tiết đại phu, “Ta còn có một chuyện muốn nhờ ngài. Người Nam Cung thế gia đều biết ta đã rời đi, chuyện hôm nay ta sẽ không nói tới, mong ngài cũng đừng nói cho người khác.”

“Cô nương…” Nhất thời Tiết đại phu cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ninh Vọng Thư như thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm, nghĩ đến việc một cô nương đêm khuya trèo tường vào phòng, tuy quan tâm đến bệnh của đại thiếu gia, nhưng nếu nói ra vẫn có tổn hại danh dự nữ nhi, đúng là không nên nói.

“Đa tạ đại phu.”

Lúc này đã tờ mờ sáng, nàng vừa mới chắp tay, đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, liền xoay người nhảy qua cửa sổ.

Đến khi Tiết đại phu nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy cành trúc lay động, người đã không thấy bóng dáng.




Chương 22

Một chén súp gạch cua đang sôi được bọc kỹ, một chén cháo hoa, thêm một đĩa su hào trộn chua cay nhỏ.

Bữa ăn như vậy với người luôn “ăn đủ no” là Tiết đại phu thì xem như khá phong phú. Đại thiếu gia đã hạ sốt ba ngày, ngày hôm qua đã tỉnh táo hơn nhiều, không có dấu hiệu phát sốt lại, cũng có thể ăn cơm. Tuy ăn không được nhiều, nhưng so với tình trạng mấy ngày trước, cũng đã tốt rất nhiều.

Tiết đại phu dùng đũa nhẹ nhàng đẩy lớp bọc, uống sạch súp phía dưới, mới bắt đầu chậm rãi ăn. Cố gắng mấy ngày, bộ xương cốt già yếu của hắn cuối cùng cũng có thể thư giãn, cũng có thời gian an tâm ăn đồ ngon.

Vẫn chưa ăn xong, đã thấy Nam Cung Lễ Bình mới rời Mặc Cách cư mặt mày hớn hở đi vào.

Không đợi Tiết đại phu mở miệng, Nam Cung Lễ Bình liền cúi người, vái dài.

“Không được, không được đâu…” Tiết đại phu nhất vội vàng nói, vội vàng nâng dậy, “Nhị thiếu gia mau mau đứng lên.”

“Lần này đại ca vô cùng nguy hiểm, ít nhiều có Tiết đại phu ngài ở đây, nếu không… Ta thật sự là không dám tưởng tượng.” Nam Cung Lễ Bình đứng dậy rồi ngồi xuống, kìm lòng không được thở dài cười nói.

“Nhị thiếu gia quá lời, lão phu thật sự không dám kể công.” Tiết đại phu nhớ lại ngày đó, “May mắn đại thiếu gia cát nhân thiên tướng, vẫn có thể chịu được… Không đơn giản!” Hắn lắc đầu thở dài.

Cát nhân thiên tướng: người tốt có trời giúp

“Huynh ấy tỉnh lại là tốt rồi, tốt xấu gì sáng nay cũng uống được nửa chén tổ yến, cũng không nôn.” Nam Cung Lễ Bình nhớ tới một chuyện, nghiêm mặt nói, “Khi nãy đại ca có hỏi về Ninh cô nương, ta nói với huynh ấy là sư môn của Ninh cô nương có việc, đã trở về. Ta thấy huynh ấy n


Pair of Vintage Old School Fru