
ảm trong thời gian đấy không quấy rối hai người!”
“Cảm ơn, đêm nay không có
hứng thú!” Cố Lãng tạm dừng một chút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, “Nếu em không
có việc gì làm, tới đây giúp anh. Anh còn là ân nhân cứu mạng của em, yêu cầu
này cũng không quá đáng nha?”
“Ha… hả, thôi nha. Em đi
xem TV.” Tiểu Mạn làm bộ phải đi.
“Đứng lại!” Cố Lãng ra
lệnh một tiếng, Tần Tiểu Mạn tự giác đứng nghiêm, “Cố tổng?”
Tư bản a tư bản! Tiểu Mạn
căm giận gõ bàn phím máy tính, trong miệng lẩm bẩm oán giận.
Cố Lãng bưng ly cà phê
dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ ủy khuất của Tiểu Mạn, tâm tình tốt hẳn lên. “Đánh
xong chỗ tài liệu này có thể xem phim rồi. Tấm lòng của em trưởng phòng tài
chính chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm a.”
Bị anh chua thêm một câu
khiến Tiểu Mạn không thể không ngẩng đầu, nhìn người nào đó đắc ý dào dạt cộng
thêm ánh mắt hèn mọn. Chính là, Tiểu Mạn đặc biệt thích nam diễn viên trong
“Huỳnh Chi Quang”.
Cố Lãng cười nhạt: “Chẳng
qua chỉ là trưởng phòng nho nhỏ thôi mà?”
Tần Tiểu Mạn cầm trong
tay xấp tài liệu, làm bộ giơ lên ném về phía Cố Lãng, Cố Lãng bưng cốc cà phê
xoay người tránh né, “Được rồi, được rồi, anh cho em đi sửa máy tính. Mà máy
tính dùng cũng lâu rồi, cũng nên đổi cái mới đi thôi.”
Tần Tiểu Mạn bĩu môi,
đương nhiên cũng muốn đổi, thế nhưng, không phải ai cũng lắm tiền giống anh.
Cố Lãng đi ngang qua
phòng khác, phát hiện điện thoại di động của Tiểu Mạn đang rung điên cuồng, vài
cuộc gọi nhỡ liên tiếp, còn có tin nhắn, tất cả đều là của An Nhiên. Ngó sang
thư phòng, thấy nha đầu kia vẫn đang hết sức chăm chú nhìn màn hình vi tính,
ngón tay thon dài nhấn nút tắt. Sau đó, lấy điện thoại của mình ra, nhắn tin
cho người nào đó đang ở tận bên kia đại dương.
Ngày thứ hai nhận được
điện thoại của An Nhiên, Tần Tiểu Mạn nằm trên giường vội vàng dựng đứng lên,
lòng như lửa đốt muốn lao ra trạm xe lửa.
“Bác tài mau nữa lên!”
Nhìn kim đồng hồ đeo tay chạy nhanh như ngựa, Tiểu Mạn hét lên với lái xe taxi.
“Nếu không cô tự đi đi!”
Tài xế bị hét nét mặt không nhịn được, sắc mặt cũng nhục nhã.
Phía ngoài đột nhiên vang
lên tiếng còi xe, Tần Tiểu Mạn ló đầu ra cửa xe, thấy xe của Cố Lãng chạy song
song bên cạnh, hoàn toàn quên mất mình vừa rồi mới thế nào khí phách ngang
nhiên cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Ngọt ngào kêu lên: “Cố Lãng ca, chở em
đi được không?”
Dọc đường đi, Cố Lãng lái
xe như vào chỗ không người, đèn đỏ cũng làm như không thấy, nhà cửa cây cối ven
đường đều vun vút lui về phía sau.
“Một tháng tài vụ bảng
biểu, toàn bộ đều do em làm.” Cố Lãng giải quyết dứt khoát.
Tần Tiểu Mạn nén giận,
“Vì sao xóa tin nhắn tối qua An Nhiên gửi cho em!”
Cố
Lãng vô tội cười cười, “A, Xin lỗi!”
Tần Tiểu Mạn gặp An Nhiên
chính là ngày tân sinh viên đến trường báo danh. Tóc cắt ngắn, trang điểm không
đậm, nhạt như khói nhưng rất ấm áp, một bộ váy liền áo màu đen bó sát người, đó
chính là An Nhiên đặc biệt chói mắt.
Cô đi một người, túi đồ
vừa vặn đeo trên lưng, thu hút biết bao ánh mắt. Tần Tiểu Mạn lúc đó được cha
mẹ đưa nhập học, Tần mẹ chăm chỉ quét tước phòng ngủ, Tần cha lôi ra túm bùa gì
đó để Tiểu Mạn trong trường học không gặp hạn.
Tiểu Mạn rất đắc ý, đeo
chiếc túi Cố Lãng từ nước ngoài gửi về, đi dạo trong trường. Ngơ ngác nhìn thấy
liền sững sờ, cố lấy dũng khí đến gần An Nhiên đang dựa vào thân cây hút thuốc,
lắc lắc tay, cẩn thận cười nói, “Hi, xin chào.”
An Nhiên khẽ gật đầu.
Tần Tiểu Mạn âm thầm
than, đây mới chính là hình dạng sinh viên a.
“Chúng ta có túi giống
nhau ghê nha!” Tần Tiểu Mạn nỗ lực giao lưu với cô một chút.
Nhãn thần An Nhiên hờ
hững rốt cuộc cũng dừng lại trên người Tần Tiểu Mạn, trên người nháy mắt hiện
ra vẻ cô đơn khiến Tiểu Mạn trong lòng chấn động. An Nhiên nhàn nhàn cười, giơ
tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, “Xin chào, mình là An Nhiên.”
Tiểu Mạn thụ sủng nhược
kinh cũng nắm lấy tay An Nhiên.
Trạm xe lửa, Tần Tiểu Mạn
vội vã chạy qua chạy lại tìm người, An Nhiên bình tĩnh gọi cô lại.
Tần Tiểu Mạn dừng bước,
ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện An Nhiên đứng phía trên, giơ
ngón tay nhìn cô, nửa ngày cũng không nói gì.
“Ngươi…ngươi…ngươi….
Ngươi hoàn lương rồi!” Tần Tiểu Mạn hét lên một tiếng, lao đến túm lấy An
Nhiên.
“Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn!”
Tô Nam đi mua vé trở về thấy hai người, vui vẻ chào hỏi, “Mọi người tới tiễn
chúng tôi sao?”
“Chúng tôi?” Tần Tiểu Mạn
hèn mọn đánh giá bọn họ. An Nhiên thoải mái khoác tay Tô Nam, vô cùng thân
thiết dựa sát vào nhau đi tới, “Chúng tôi yêu nhau rồi.”
Tô Nam gật gật đầu, miệng
cười vui vẻ đến muốn tát vào mặt một cái, kính mắt sạch sẽ che đôi mắt híp lại
hài lòng.
“Từ khi nào?” Cố Lãng ngữ
khí nghe thật không tốt, quả thực giống như chất vấn.
“Ai cần anh lo!” Tần Tiểu
Mạn giơ chân đá cho một phát. Trong lòng thầm nghĩ, Cố Lãng đối với An Nhiên
quan tâm quá mức rồi. Điều này khiến cô trong lồng ngực có chút vị chua, “Người
ta tình chàng ý thiếp, liên quan gì đến anh!”
“Nói chuyện một chút được
không?” Cố Lãng không để ý đến T