Insane
Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325273

Bình chọn: 8.5.00/10/527 lượt.

cô rất hèn nhát trong chuyện tình cảm, điều quan trọng hơn là, cô còn chưa đủ tín nhiệm anh, đối với người từng trải như cô, hoàn toàn tín nhiệm một người khác không hề dễ chút nào.

Mười hai tiếng đồng hồ trên máy bay, cô mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ chút nào, hiện tại trong đầu đã thông suốt hơn, trên đường trở về thiếu chút nữa ngủ trên xe tắc xi.

Đêm khuya, điện thoại trong căn hộvang lên bất ngờ.

Kêu một hồi lâu, cô mới lần mò cầm ống nghe lên, trước khi nghe điện thoại, cô thế nào cũng không nghĩ tới là Tông Chính gọi, cách nửa địa cầu, cô cũng có thể tưởng tượng ra cách anh gọi tên cô, nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hận không thể nuốt chửng cô.

"Nói chuyện đi!" Mỗi một chữ của anh đều giống như từ trong kẻ răng rít ra, mang theo ý tứ hàm xúc căm thù đến tận xương tủy.

"Em......" Cô ngừng lại mấy giây, trong đầu còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, Tông Chính không hề thúc giục cô, hơi thở của anh dồn dập, lỗ tai của cô dường như cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trong từng hơi thở của anh.

Cách hơn mười giây, cô mới nói tiếp, "Em không biết nói cái gì."Mới vừa bị anh đánh thức, trong đầu cô trống rỗng, thực sự không biết nên nói gì với anh, chỉ cảm thấy nghe được tiếng hít thở của anh, dường như tâm trạng trở nên tốt hơn.

"Nói nhớ anh!"Anh nói.

Trong giọng nói dữ dằn, cuối cùng có một chút dịu dàng khó cảm nhận.

Lâm Miểu Miểu tâm trạng chấn động, cô vẫn luôn nhớ anh, cảnh mơ trong cơn ngủ say hình như cũng có liên quan tới anh.

Bây giờ, cô biết đại khái nên làm thế nào, cho nên cô không theo ý anh nói nhớ anh, mànói khẽ hỏi ngược lại: "Anh nhớ em không?"

"......" Trong nháy mắt Tông Chính không nói tiếng nào.

Nếu như trước khi nói chuyện với Phác Hoằng Hi, sự trầm mặc của anh có lẽ sẽ khiến tâm trạng của cô trở nên xấu đi hẳn, nhưng bây giờ, cô kiên nhẫn chờ đợi, anh im lặng hơn mười giây thẹn quá hóa giận gào lên với cô: "Là anh bảo em nói nhớ anh trước, em nói rồi anh sẽ cho em biết!"

"......em nhớ anh." Lâm Miểu Miểu nói mà không có tí áp lực nào, thanh âm còn mang theo giọng mũi nồng đậm, cô lười biếng hỏi, "Anh có nhớ em không?"

Thanh âm của anh dường như khác với tiếng hét vừa rồi, mang theo chút gượng gạo, còn có vị hời hợt.

"Anh cũng nhớ em."

"Vậy anh muốn ly hôn với em không?"Cô lại hỏi.

Tông Chính vừa rồi còn cảm thấy giọng của Lâm Miểu Miểu thật mềm mại, giống như cócánh tay nhỏ bé lướt qua lỗ tai của anh, nhưng bỗng dưng nghe thấy lời này trong lòng vô cùng tức giận, anh cứ như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, nếu như Lâm Miểu Miểu ở trước mặt anh, anh thật hận không thể giết chết cô.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lâm, Miểu, Miểu, em có ý gì?"

Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, rồi từ trong giọng nói hung dữ như muốn cắn người của anh, tự phân biệt ra đáp án, cô tiếp tục hỏi: "Vậy...... anh yêu em không?"

Tông Chính thở gấp, tiếng hít thở lớn như tiếng sấm, một lúc lâu sau, anh gần như văng ra ngoài từng chữ từng chữ một: "Anh yêu em?"

Nói xong, anh cười một cách lạnh lùng.

Anh không trần thuật, mà đang hỏi ngược lại.Lâm Miểu Miểu không xác định rốt cuộc anh muốn biểu đạt ý tứ gì.

Vấn đề quan trọng như thế này, cô không muốn phỏng đoán đáp án từ trong câu trả lời và giọng điệu của anh, cô cần anh kiên định, cho cô câu trả lời không còn nghi ngờ gì cả.

"Em có yêu anh không?"

Tông Chính lại một lần nữa cười lạnh lùng, cười khiến cô hơi hoảng sợ, sau khi anh cười xong, trả lời đằng đằng sát khí: "Anh thật muốn yêu chết em!"

Đây chắc là yêu cô phải không?Nhưng giọng điệu này sao giống như muốn nuốt cô ý? Cô trầm tư mấy giây rồi tiếp tục hỏi: "Chúng ta mới quen nhau một tháng, anh khẳng định anh yêu em à?"

"Đùng —— tút tút tút—— "

Lâm Miểu Miểu: "......"

Cô lặng lẽ đặt ống nghe điện thoại, cô chỉ muốn xác định tâm ý của anh, không muốn để bản thân suy đoán lung tung, nhưng...... hình như Tông Chính tức giận thì phải? Còn ngắt điện thoại của cô nữa ư?

Tức giận thì tức giận, dù cho anh yêu cô thật, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến giấy thỏa thuận ly hôn mình cầm đi theo, cô đã không muốn để ý tới anh. Cô mệt mỏi chui vào trong chăn, đã quay về nước Y rồi, vậy thì qua một thời gian nữa mới trở về.

Lúc Tông Chính đi đến công ty, tâm trạng chỉ có thể dùng cuồng phong bão táp để hình dung.

Bọn họ sao có thể mới quen một tháng chứ, hơn mười năm trước anh đã biết cô, anh cũng không xoắn xuýt là một tháng hay mười mấy năm.

Cho dù bọn họ mới quen nhau một tháng, vậy thì thế nào?

Lần trước, Lâm Miểu Miểu làm anh khó chịu như vậy, bảo anh ở bên người phụ nữ khác, còn đề nghị ly hôn, lần này đây, cô khiến anh khó chịu, lại là nghi ngờ tình cảm của anh.

Chỉ vì thời gian dài ngắn, cho nên tình cảm của anh đáng bị nghi ngờ ư?

Tông Chính chủ động cúp điện thoại, sau đó đi đến công ty.

Bởi vì khí tràng(1) quét sạch khắp người anh, Giang Trạch gần như theo bản năng cẩn thận đề phòng, ngay cả đẩy cửa ra vào cũng nhẹ nhàng không một tiếng động, anh đem mấy phần văn kiện cần Tông Chính xem qua, đưa đến phòng làm việc của Tông Chính, sau đó giống như âm hồn n