
nhìn Lạc Anh, thế nhưng hào phóng chào hỏi, chỉ nhìn cô, nên rất nhẫn nại, cũng rất vô lực, nhìn động tác nhỏ của cô để xác định ra.
Phàm Niệm Ngự nghe được trong giọng nói của Lạc Anh có nhẫn nại, sau đó thanh âm khàn khàn vang lên, có điều thanh âm sẽ để cho họ mất hồn.
"Gọi các cô, biết tại sao không?" Phàm Niệm Ngự cầm một ly Brandy uống một hớp lớn rồi dùng thanh âm lạnh lùng mị hoặc truyền vào trong tai các vị phụ nữ.
Mọi người nhìn đối phương, đều lắc đầu, chỉ có Lục Tâm căm tức nhìn Lạc Anh. Cô ta đã sớm biết.
"Về sau đừng đến tìm tôi, ngày mai đi Phàm thị lấy chi phiếu, một gian biệt thự, tôi nói thẳng một lần." Phàm Niệm Ngự tuyên bố giống như Đế Vương, bọn họ bị cuốn gói rồi, đi lĩnh lương.
Trong nháy mắt đám phụ nữ ồn ào, Lạc Anh cũng hơi sững sờ, chẳng lẽ đây chính là nói chứng kiến, khóe miệng cô không nhịn được co giật, nên nói người đàn ông này là ngu ngốc? Hay là ngớ ngần? Hoặc là đần đây?
Mấy tiểu thư nhà giàu đi qua kháng nghị: "Niệm, em không muốn tiền của anh, em tuyệt không thiếu, anh để em ở lại bên cạnh anh là được, không để ý người tình của anh."
"Đúng vậy, em cũng không để ý, em cũng không thiếu tiền, em muốn ở bên cạnh anh, cần em sẽ đến."
Nghe nói thế, khóe mắt, khóe miệng Lạc Anh cũng không nhịn được co quắp, những thứ phụ nữ kia bị coi thường, nguyện ý làm người tình, tại sao mình chẳng nghĩ thế, nhiều người còn tránh không kịp mà? Sao họ vui lòng ngã vào? Lạc Anh nhìn qua hai tiểu thư nhà giàu tiến lên phía trước, cuối cùng đưa tay nhỏ bé ra vô lực vuốt vuốt đuôi lông mày của mình. Chỉ mong mình chưa từng tới, CMN rốt cuộc là cái gì? Chứng kiến, chứng kiến dương vật.
Phàm Niệm Ngự liếc Lạc Anh bên cạnh, ánh mắt trở nên bén nhọn. Nhìn đám phụ nữ trước mắt, mình cũng quên mất lúc nào thì xảy ra quan hệ với họ.
"Không cần, được, cho các cô hai lựa chọn, làm tiểu thư của mình, nếu không công ty nhà cô sẽ phá sản"
Đám phụ nữ không cam lòng liếc nhìn nhau, lui về phía sau một bước, những phụ nữ khác cũng không cam lòng, cái gì cũng nói, cái gì phục vụ thoải mái, thích tư thế gì, thời gian bao lâu.
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực nhướng mày nhìn Lạc Anh, cách xa đều nhìn thấy gần xanh trên trán họ nhảy lên, ngực phập phòng kịch liệt, xem ra nhịn rất không dễ. Phàm Niệm Ngự dĩ nhiên cũng nhìn thấy.
Lạc Anh không nhịn được, không thể nhịn được nữa mà cũng không cần nhịn nữa. Lạc Anh để tay chống đầu mình xuống.
Lãnh Thiên nhìn cử động của Lạc Anh, nhỏ giọng nói với bên cạnh Bạc Dực: "Lạc tiểu thư không nhịn được, phải ra chiêu." Bạc Dực cũng chỉ có bộ dạng xem kịch vui.
Lạc Anh vô lực tựa vào trên ghế sa lon, nhìn lướt qua một đám phụ nữ thổn thức, sau đó cầm ống nói lên đặt ở bên môi mình, bởi vì cô sợ họ không nghe được.
"Hô" Lạc Anh thở trước.
"Phàm tổng, không phải anh bảo em tới chứng kiến sao?" Lạc Anh cầm ống nói nhìn Phàm Niệm Ngự, mọi người đều bị thanh âm của Lạc Anh hấp dẫn, đều nhìn hai người.
Phàm Niệm Ngự nhíu mày, đôi tay tự nhiên khoác lên trên ghế sa lon. Trầm giọng nói: "Ừ"
Lạc Anh cười nhạt, không biết cô cười thật sự còn khó coi hơn so với khóc. Cô liếc hai người đối diện đang xem kịch vui, sau đó rất không khách khí nói: "Chứng kiến, chứng kiến những phụ nữ này quyết một lòng với anh thế nào ư, thà cái gì cũng không cần, cũng muốn làm người tình của anh? Theo em chứng kiến qua, Phàm tổng xác định rất cường đại."
Lạc Anh nói ra, sắc mặt Lãnh Thiên cũng thay đổi, kìm nén, buồn cười cũng không dám cười.
Phàm Niệm Ngự khẽ híp mắt chim ưng, tuấn mỹ cũng nhíu, hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nghĩ như vậy. Chỉ có ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Anh, Lạc Anh cũng không phải tầm thường dũng cảm nghênh đón, hiện tại phổi cô cũng sắp nổ.
Cuối cùng Phàm Niệm Ngự mím chặt môi mỏng, sau đó mắt lạnh nhìn những phụ nữ kia, thanh âm càng lạnh lùng, giọng nói hung ác, chứng minh giờ phút này anh tàn nhẫn thô bạo cỡ nào.
"Cầm tiền cút ngay, về sau tôi không cần người tình. Còn dây dưa thì đừng trách tôi." Những câu chấn áp lòng người, làm cho người ta nghe mà không nhịn được run.
Lạc Anh nghe nói, càng thêm tức giận, căn bản cũng không có chứng kiến anh thật lòng, ngược lại làm cho cô chứng kiến anh độc ác máu lạnh vô tình cỡ nào, cứ thế đuổi những phụ nữ từng ngủ đi, còn mở miệng uy hiếp. Lạc Anh thật sự là không nhìn nổi, hung hăng đem ống nói đánh tới hướng màn ảnh, trong nháy mắt an tĩnh.
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực cũng bị Lạc Anh tức giận hù dọa, Phàm Niệm Ngự nhíu chặt lông mày nhìn Lạc Anh tức giận, không biết rốt cuộc cô phát hỏa cái gì.
Lạc Anh nhìn Phàm Niệm Ngự, cuối cùng nhìn lướt qua những phụ nữ kia, không có tiếng âm lạnh lùng: "Đây chính là người đàn ông các cô yêu, ném các cô giống như ném một con mèo một con chó." Nói xong cũng không thèm nhìn, sải bước rời khỏi phòng bao.
Lãnh Thiên cùng Bạc Dực nhìn gương mặt lạnh lùng của Phàm Niệm Ngự, quả nhiên đã ẩn nhẫn mưa to gió lớn rồi, mặt mị hoặc trở nên lạnh lẽo cương quyết, đôi mắt khép lại.
"Cút" Một chữ nhẹ nhàng.
Mọi người nhất thời không kịp phản ứng, nhìn Phàm Niệm Ngự, không biết làm thế nào, ngay cả L