
ừa đi cô nhất định vì mất người trong lòng khóc
không thành tiếng, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể như vậy trấn tĩnh hào
phóng, cấp lễ nghĩa chu toàn như vậy.
Trương Phác Ngọc biểu tình trên khuôn mặt không chút thay đổi, quần áo màu
đen trên ngực đính nụ hoa trắng bà vẫn như trước diện mạo cao quý nghiêm nghị,
từ đầu đến cuối thủy chung đều mím môi, không có đau lòng khóc thành tiếng, thậm
chí không có rơi một giọt nước mắt nào.
Ai cũng không biết, bà không khóc, cũng không phải bởi vì bà kiên cường, lại
càng không phải vì cậy mạnh, mà là vì cái người kia vì bà lau lệ cả đời đang
lẳng lặng nằm ở trong quan tài trước mặt bà, không có ông ở đây, trên đời này
bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng an ủi Trương Phác Ngọc bà.
Tần Uẩn, anh xem a, trừ anh ra ai cũng không hiểu em .
Hàn Đình Đình luôn luôn ở bên người Trương Phác Ngọc, nhìn mẹ chồng cố ý đứng
thẳng thắt lưng cùng đôi mắt nghẹn đỏ bừng, cô đau lòng, lại không biết làm thế
nào đi khuyên giải an ủi mới tốt.
Cùng là gả cho nam nhân Tần gia, cô có thể hiểu vài phần kiêu ngạo xuất phát
từ Trương Phác Ngọc.
Cách hai giờ cô lại đi cho bảo bối bú sữa, đi ngang qua bỗng trước mặt nhìn
thấy Tần Tống đang cùng vài chú bác tuổi xấp xỉ Tần Uẩn thấp giọng nói chuyện,
mấy người kia đều là khuôn mặt bi thống, trái lại Tần Tống cũng là cực lực duy
trì nghiêm túc lạnh nhạt biểu tình khéo léo.
Sau đó có một lần khi cô lại đi ngang qua, trùng hợp mọi người trong Lương
thị đến, vài người huynh đệ đều không chút tiếng động, thay phiên nhau dùng sức
ôm chặt lấy anh, Tần Tống lúc này trên mặt mới chân thật tiết lộ một chút đau
thương kịch liệt.
Hàn Đình Đình cách xa như vậy nhìn anh hơi cúi đầu bộ dáng khổ sở, trong lòng
cô thắt lại thực sự đau.
**
Mùa xuân lúc này đã muốn đến đây, buổi chiều gió không còn lạnh thấu xương.
Đêm đó cũng thật lung linh, một vầng sáng tỏ nhô lên cao, dưới ngọn đèn to rực
sáng trong Tần trạch rộng như vậy, bóng người lắc lư, khúc nhạc buồn ngân vang
đâu đây. Chung quanh trên cây cao đều là một sắc trắng tinh khôi ưu thương, nơi
đây gió xuân say mê ban đêm vô bi vô hỉ nhẹ nhàng phất động .
Rạng sáng ba giờ hơn, đợi mãi không thấy anh trở về phòng, Hàn Đình Đình lăn
qua lộn lại không ngủ được, liền đơn giản thay quần áo đi xuống lầu, rót chén
trà sữa nóng, bưng đi ra lên phía trước tìm anh.
Linh đường tốp năm tốp ba không ít thân hữu đang gác đêm, cô một đường mỉm
cười chào hỏi, vòng qua hơn phân nửa Tần trạch, ở phía sau viện bên sông nhỏ
nhìn thấy anh.
Tần Tống đứng ở nơi mà mùa hè năm trước một nhà bọn họ câu cá, nghiêng người
đối diện với mặt hồ gợn sóng lăn tăn đá hòn lởm chởm ngẩn người, chính là trầm
mặc hút một ngụm thuốc lá.
Cô đi ở trên mặt cỏ, tiếng bước chân tất tất tác tác, Tần Tống nghe được xoay
mặt nhìn qua, thấy là cô đến đây, nâng tay dập tắt điếu thuốc, cô ngăn lại, “Anh
cứ hút đi, ngẫu nhiên vài lần giải buồn cũng không có vấn đề gì .”
Anh giương mắt nhìn cô cười cười, vẫn là đem điếu thuốc quăng ra xa, quay đầu
thay cô kéo cổ áo khoác, ngữ khí ôn nhu: “Em như thế nào lại đi ra đây ? Bảo bối
một mình ngủ ở trong phòng sao?”
“Không có, ba mẹ em đến đây, mang theo bé cùng nhau ngủ rồi ” cô cầm lấy bàn
tay anh, cũng không lạnh, “Em sợ anh bị lạnh. Mệt lắm phải không? Còn hơn mấy
tiếng nữa mới hừng đông, anh đi chợp mắt trong chốc lát được không?”
“Anh không buồn ngủ.” Tần Tống lắc đầu, đem nút áo trên cùng của cô thắt lại,
“Em trở về đi, vừa mới sinh xong, nên nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày này anh có
việc không thể chiếu cố đến em cùng con, thực xin lỗi, em phải chiếu cố chính
mình, trăm ngàn lần đừng sinh bệnh .”
“Em biết, anh đừng lo lắng cho em với con.” Cô đem trà sữa đưa tới trong tay
anh, “Uống đi! Em cùng anh trở về.”
Tần Tống cầm lấy chén giữ ấm, hương thơm ngọt ngào hơi nước xông vào mũi, dịu
ngọt ấm lòng, biểu tình trên mặt không tự chủ bình tĩnh trở lại, anh trước đem
đến miệng cô làm cho cô uống một ngụm, chính mình đem phần còn lại hai ba ngụm
uống hết, nhất thời cả người ấm một chút.
Đem cái chén đặt ở trên bàn đá bên cạnh, anh trở lại đem cô kéo vào trong
lòng, thở một hơi thật dài .
“… Khá hơn chút nào không?”
“uh…” Anh ôm chặt cô.
Bốn phía xung quanh rất im lặng, cô không biết lúc này nên nói cái gì, đành
phải ở trên cánh tay anh nhẹ nhàng vỗ một chút, tiết tấu kia là thói quen mà cô
dùng để dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ , nhẹ nhàng êm ái làm cho Tần Tống cảm thấy
thực an tâm, anh thấp giọng hừ một tiếng, buồn ngủ nhắm hai mắt lại, thực thả
lỏng cúi đầu tựa vào cô.
“A Tống, trong lòng anh thấy khó chịu liền nói với em nhé.” Cô rất nhẹ nói
với anh.
“Anh không sao, ” anh vẫn là nhắm mắt lại, môi hơi giơ lên, “Em yên tâm, anh
còn muốn đến em cùng rất nhiều người, sẽ không ngã xuống được.”
“Em không sợ anh rồi sẽ ngã xuống, anh lợi hại như vậy, so với ai khác đều
mạnh mẽ hơn… Nhưng là em sợ anh sẽ mệt, mệt trong lòng lại càng khó chịu. A
Tống, em không phải là người khác, ở trước mặt em anh không cần phải kiên cường,
em sẽ không chê cười anh.” C