
nh thông, dáng người cũng đứng đầu, càng khó
tìm chính là tính cách cô cũng vô cùng tốt, ôn nhu nhưng cũng có chủ
kiến.
Trong lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường cũ, bạn đồng học
người sau tiếp bước người trước vây quanh tiểu sư muội của Tần Uẩn, cô bình tĩnh
như lan, trổ hết tài năng.
Lui tới hai tháng, hai người đều là giống nhau
bình tĩnh nhàn nhã, thản nhiên ung dung, ai cũng không đi đâm vào tầng cửa sổ
giấy kia, lại ăn ý mười phần bàn bạc chuyện cha mẹ hai bên tới cửa giãi bày mọi
chuyện.
Tần Uẩn trước đi tới Trương gia, vợ chồng Trương tư lệnh đối với anh
cực kỳ vừa lòng, lưu anh lại ăn bữa cơm trưa, sau đó lại ân cần lưu anh lại ăn
buổi tối rồi hẵng về.
Buổi chiều, Trương Phác Ngôn kiên trì đi ngủ trưa, Tần
Uẩn một người ở trong thư phòng nghiên cứu những sách vở lưu trữ trân quý của
Trương tư lệnh.
Cách một cánh cửa khép hờ nghe dường như có người vào thư
phòng cách vách, anh đứng dậy đi đóng cửa, lơ đãng nhìn sang mái hiên bên kia,
cứ như vậy, lần đầu tiên gặp được cô gái Trương Phác Ngọc.
Trương Phác Ngọc
khi đó tuổi rất nhỏ, mặc một bộ đồng phục, tóc dài mềm mại trên vai, tươi mát
tràn đầy sức sống. Không biết từ nơi nào lấy ra một gói thuốc lá, đại khái là
xuất phát từ tính tò mò, trốn vào thư phòng nghiên cứu. Cô lại không có diêm
quẹt, run run nửa ngày nhào lộn, khói tỏa xuống cũng chưa phát hiện, tay nắm lấy
hộp diêm gõ gõ.
Phía sau bỗng nhiên một cái bàn tay thon dài trắng noãn như
ngọc, thoải mái rút ra một cây diêm, thuận tay nhẹ nhàng chạm vào hộp diêm ở
trên tay cô, cô đều không thấy rõ đó là động tác thế nào, chỉ cảm thấy ngón tay
bị anh chạm vào khẽ run lên, sau đó chợt nghe “Tê ” một tiếng vang nhỏ, một đốm
lửa nho nhỏ xinh đẹp màu lam ngay lập tức ở trên đầu ngón tay xinh đẹp kia khẽ
lay động, cảnh tượng kia xinh đẹp gần như yêu dị, cô sững sờ quay đầu, một người
con trai tuổi còn trẻ mà anh tuấn đối với cô hơi hơi cười.
“Oa…” Cô nhỏ giọng
kinh ngạc, hai tay tạo thành chữ thập giống như đối với anh niệm chú: “Dạy tôi
đi ,dạy tôi đi!”
Cô gái nho nhỏ như nụ hoa, ánh mắt trong suốt liếc mắt một
cái có thể nhìn đến rõ ràng, ngẩng mắt ướt sũng nhìn anh, Tần Uẩn như thế nào
cũng nhịn không được vươn tay, kìm lòng không đặng ở trên mái tóc đen bóng loáng
như tơ lụa của cô khẽ vuốt, ngữ khí ôn nhu bất khả tư nghị ( không thể tin được
): “Uhm. Tôi dạy cho em.”
Đương nhiên, Trương Phác Ngọc là không phù hợp với sự mong đợi của các trưởng
bối nhà Tần gia, bọn họ muốn đó là một người có thể đảm đương vai trò nữ chủ
nhân Tần gia, đứng đằng sau giúp Tần Uẩn để ý mọi chuyện thỏa đáng, mà không
phải chỉ là một tiểu cô nương chỉ biết tình yêu nam nữ thậm chí cần Tần Uẩn lo
lắng nuông chiều.
Thậm chí ngay cả nhóm đại nhân Trương gia cũng không đồng ý.
Trương tư lệnh cả đời này, chuyện tình cảm nam nữ chưa bao giờ quản cũng
không hỏi cứ để thuận theo tự nhiên, Trương tư lệnh phu nhân lại cùng Tần Uẩn có
khoảng thời gian dài tiếp xúc nói chuyện với nhau vài lần, cảm thấy gả đi vào
nhà Tần gia quả thật nếu là Trương Phác Ngôn thì càng thích hợp, đối với Tần Uẩn
sau này vô luận là sự nghiệp hay gia tộc đều cũng có thể giúp; thứ hai, Trương
Phác Ngọc là con út, nào có đạo lý em gái lập gia đình trước chị gái chứ?
Huống chi Phác Ngọc là tiểu nữ nhi Trương tư lệnh thương yêu nhất, bảo bối
của cả nhà, trong nhà mọi người không thể để cô sớm như vậy liền gả đi ra
ngoài.
“Cháu có thể chờ.” Tần Uẩn hơi hơi cười, “Qua hai năm, chờ cô ấy tốt nghiệp
sau đó liền kết hôn.”
Trương tư lệnh phu nhân thở dài, “Phác Ngôn tính tình nếu được chín mươi phần
trăm, như vậy Phác Ngọc chỉ có sáu mươi. Vợ chồng phải ở chung cả đời, Tần Uẩn,
cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ càng.”
“Bác yên tâm, cháu sẽ so với bất luận kẻ nào khác đều thương cô ấy hơn.”
Đã nói đến nước này, tư lệnh phu nhân lại không còn gì để nói, kêu luôn
Trương Phác Ngôn trong khuê phòng ra, cô xoay người đi ra ngoài.
Tần Uẩn không có chút ngoài ý muốn, mỉm cười đối với Trương Phác Ngôn gật gật
đầu. Trương Phác Ngôn vào thời điểm kia không có ung dung hào phóng như hiện
tại, không màng danh lợi tao nhã, chỉ thấy cô khuôn mặt lạnh như băng, lời nói
ra mỉa mai: “Anh rốt cuộc thích nó cái gì? Chỉ số thông minh thấp sao?”
“Phác Ngôn?” Tần Uẩn ôn hòa lên tiếng nhắc nhở sự thất thố của cô.
Trương Phác Ngôn cười lạnh, “Sư huynh, anh làm cho tôi cảm thấy chính mình
trở thành một chuyện cười.”
“Tôi quả thực cảm thấy thật có lỗi, thực xin lỗi.”
“Không cần!” Cô cười lạnh, “Anh nguyện ý bên cạnh một con búp bê đón ý hùa
theo thưởng thức của anh, tôi thực nên cảm tạ anh, làm cho tôi sớm rõ ràng tiêu
chuẩn ác liệt của anh !”
Tần Uẩn cười không nói, một chút cũng không có đem sự công kích ngây thơ của
cô để ở trong lòng. Nụ cười xinh đẹp kia làm cho Trương Phác Ngôn vừa hận lại
khó chịu, cắn răng một cái, cô bỏ chạy ra bên ngoài, trùng hợp ở ngoài hành lang
trước mặt bắt gặp muội muội cầm một nửa quả lựu vừa đi vừa ăn, Trương Phác Ngôn
không dừng bước, căm giận đụng cô một cái thật mạnh.
“A!”