Nhàn Vân Công Tử

Nhàn Vân Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322071

Bình chọn: 7.00/10/207 lượt.

ép lại phần nào sự tích cả đời của Lão trang chủ, chút nữa mời Thiếu trang chủ xem lại.”

Vẻ mặt Hạ Dung Hoa đầy cảm kích. “Nhàn Vân, đa tạ ngươi.”

Vương Vân thấy bọn họ chuyển đề tài, đang muốn ra ám hiệu với Hà Tai, chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên, nàng đầu váng mắt hoa, bụng nhất thời đau đớn khôn tả.

“Vương cô nương!” Công Tôn Vân là người đầu tiên để ý thấy sắc mặt nàng biến đổi, ánh mắt hắn chợt khác thường, giương tay ra tính đỡ lấy thân hình nàng đang ngã xuống.

Nào ngờ Hà Tai nhanh hơn một bước, nhanh chóng nâng thắt lưng nàng lên, để nàng tựa vào lòng hắn.

“Cô nương!” Hà Tai kêu lên sợ hãi.

Tên khốn này! Nàng đã biết rằng cái gì càng ngon thì càng dễ xảy ra chuyện! Mùi tanh hôi xộc lên yết hầu, Vương Vân mất kiên nhẫn há mồm, phun máu lên mặt Hà Tai để tiết hận.

“Ngươi nói gì?”

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu chấn động của một nam nhân, làm kinh động ý thức đang chìm dần vào hôn mê của nàng.

“Cô nương ở chung một phòng với ta là được rồi, Thiếu trang chủ không cần sai người đến hầu hạ đâu.” Đây là giọng của Hà Tai.

Nàng lăn qua lộn lại hết nửa ngày, rốt cuộc mới có chút khí lực hé mắt lên nhìn.

Đảo mắt một vòng, giường xa lạ, phòng xa lạ, cửa khép hờ, có thể thấy bên ngoài đang là ban đêm, hai thân ảnh nam nhân ngay tại kế bên.

Một người là Hà Tai, một người là……có bệnh không tiện nói ra Hạ Dung Hoa?

“Các ngươi là phu thê sao?” Hạ Dung Hoa có chút kinh hoảng.

“Không phải.”

“Nếu không phải, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không ổn chút nào……”

“Nếu để người khác chăm sóc cô nương mới là không ổn. Cô nương bị trúng độc tại quý trang, trừ phi Thiếu trang chủ tìm ra hung thủ, nếu không Hà Tai không dám để người khác tùy ý tiếp cận cô nương.”

“Không thể nào!” Hạ Dung Hoa cắn răng nói: “Thiên Hạ trang tuyệt không có loại người xấu xa lén lút hạ độc như vậy, loại hành vi vô sỉ này không phải người chính đạo gây ra.”

“Cô nương trúng độc là sự thật, Thiếu trang chủ cũng đã thỉnh đại phu đến xem qua, phát hiện chất độc trong chén trà, nếu Thiếu trang chủ cho rằng quý trang không làm ra những chuyện như vầy, vậy chẳng lẽ tất cả đều do ta và cô nương bày bố ra hay sao?”

“Không, ta không phải có ý này……” Thanh âm kia rõ ràng là cố gắng kềm chế, thậm chí có vẻ như muốn lấy lòng.

“Vậy thỉnh Thiếu trang chủ sớm ngày tìm ra hung thủ.” Nói xong, Hà Tai cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp đóng cửa lại.

Hắn đến bên giường, đối diện với ánh mắt suy yếu của nàng.

“Cô nương bị trúng độc, hôn mê vài canh giờ rồi, bây giờ đã là ban đêm.” Hắn cau mày.

“Ta biết.” Nàng toàn thân yếu ớt, miễn cưỡng xoay người ngồi dậy.

Hà Tai nhẹ nhàng ổn định lại thân hình của nàng, nói: “May mắn lúc ấy có Ngũ công tử của Vân gia trang ở đây. Hắn tinh thông y lý, chẩn ra là cô nương trúng độc, ta đã đút thuốc cho cô nương rồi, nhưng phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới được.”

Nàng liếc hắn một cái, chịu đựng thân hình không khoẻ, chuyển qua ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh đó, một hơi thổi tắt ánh nến.

Nhất thời, trong phòng tối đen, nàng nói: “Hà Tai, lên giường đi!”

Ngoài cửa, có tiếng người hút không khí vào.

“…… Dạ, cô nương.” Hà Tai vẫn không nhúc nhích.

Nàng nhắm mắt lại, đợi một hồi, mới nghe thấy tiếng bước chân tức giận rời khỏi.

“Cô nương không bị thương tổn đến ngũ tạng lục phủ, nhưng cần nghỉ ngơi thêm vài ngày. Mấy ngày nay, tốt nhất đừng vận khí.”

Nàng không mở mắt ra, chỉ vuốt ve thanh ngọc tiêu, hơi thở yếu ớt, môi trắng bệch.

“Cô nương?”

“Hà Tai, ngươi theo ta cũng vài năm rồi phải không?” Nàng có chút đăm chiêu hỏi.

“Không nhiều không ít, vừa đúng mười năm.”

“Mười năm a…… Ngươi nói xem, mười năm nay, ta có từng bị trúng độc chưa?”

“Cô nương thông minh hơn người, chưa bao giờ tin lầm mà bị người hãm hại.”

“Sai, đó là vì vận khí của ta tốt.” Nàng chậm rãi mở mắt ra, khóa lại ánh mắt ngang tàng của nam nhân kia trong bóng tối. “Hà Tai, ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi lại đây.”

Mệnh lệnh như vậy, Hà Tai cũng không dám cãi lời, hắn trầm mặc bước đến trước mặt của nàng.

Hắn xõa tóc dài, lưng hùm vai gấu, lúc nào cũng có thể một quyền mà đánh chết nàng. Hiện tại nhìn kỹ, Hà Tai lúc này vẫn anh tuấn, nhưng đáng tiếc lại không bằng vẻ tú mỹ tuyệt trần của mười năm trước, làm nàng thập phần tiếc hận khi tỉnh mộng giữa đêm khuya.

Nói đến mỹ mạo, nàng lại nghĩ tới…

“Ngươi thấy Công Tôn Vân thế nào?”

Trong mắt Hà Tai thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Nàng thở dài:

“Rốt cuộc ai đã đồn hắn là mỹ nam tử tuyệt thế?” Rõ ràng chỉ là dung mạo bình thường thôi, khí chất quả thật là có chút xuất chúng, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều tao nhã cao quý, đáng tiếc nói chuyện với người khác luôn luôn tỏ ra xa cách. Mà tướng mạo như thế……trừ phi nàng mắt mù, nếu không giang hồ đồn đãi phong thái tuyệt tục gì đó, tiên nhân cửu trọng thiên ngoại…tất cả đều là rắm chó không kêu!

Người tuy tuấn tú, nhưng danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử này làm nàng thất vọng vô cùng, càng chứng minh rằng lời đồn đãi là không thể tin nổi.

“Cô nương là muốn hỏi ta về mỹ mạo của Công Tôn Vân?” Có phải bị lạc đề rồi không?


XtGem Forum catalog