Disneyland 1972 Love the old s
Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322905

Bình chọn: 9.00/10/290 lượt.

ừa bước đi vừa lướt qua danh bạ điện thoại của Lư Dĩ Sương.

Chính chiếc điện thoại này khiến tôi hạ quyết tâm rời đi, nếu không thứ nhất tôi chẳng biết Lư Dĩ Sương thế nào, thứ hai trên người chẳng có giấy tờ chứng minh gì, sao có can đảm đi lung tung? Nếu số đen bị bắt về, vô duyên vô cớ làm tổn thương Tiền Chấn Hựu, không chừng còn bị nhận định là yêu quái chiếm thể xác của Lư Dĩ Sương, chột dạ nên mới bỏ trốn khỏi hôn lễ ấy chứ...

Hạ Tiểu Mễ tôi cả đời quang minh lỗi lạc, cha mẹ qua đời từ sớm, cũng nổi tiếng là một đứa trẻ lỗ mãng. Trừ việc về Tiền Chấn Hựu là có để tâm một chút, còn lại đã bao giờ lo trước lo sau?

Thật đúng là thảm...

Mở danh sách cuộc gọi, tôi gọi cho số đầu tiên.

Tên của số đó là: Lover Lâm Hạo Hải.

Mà dưới một số, là Tiền Chấn Hựu.

Cô nàng Lư Dĩ Sương này cũng to gan thật, đã chuẩn bị kết hôn rồi mà còn cho Tiền Chấn Hựu mọc sừng, thảo nào lại bị tôi nhập xác, đúng là đáng kiếp.

... Đúng, cho dù Tiền Chấn Hựu đối với tôi cũng chẳng có gì tốt đẹp, nhưng tôi vẫn hướng về cậu ta.

Con người, bản tính vẫn là đê tiện...

Điện thoại kêu hồi lâu, mãi mới kết nối được, tôi còn chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Lư Dĩ Sương, cô còn không ngoan ngoãn kết hôn đi, gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Tôi ngẩn ra, cho dù có bất mãn việc người yêu cưới người khác cũng không cần phải nói cái giọng thế này chứ?

Thế là tôi hắng giọng: "Chào anh, em..."

"Tút..." Bên kia đột nhiên truyền đến âm báo bận.

Mợ nó! Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không thể tin được! anh ta dám cúp điện thoại như thế!

Đè lửa giận xuống, tôi lại gọi lần nữa.

Kết quả nghe được: "Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy..."

Khoé môi giật giật, tâm tình không tốt, cái tên tình nhân của Lư Dĩ Sương này thật đúng là cái loại bạc tình phụ nghĩa, sao có thể thấy người ta đi kết hôn là đá thẳng như thế được chứ...

Vốn ý định của tôi là ra đến bên ngoài rồi thì gọi cho tên Lover này, nói bản thân vẫn rất thích anh ta, không muốn kết hôn với Tiền Chấn Hựu, bảo anh ta mau tới đón tôi. Đợi người đến rồi thì lại xem tình hình mà tính tiếp...

Kết quả...

Trong lòng tôi lửa giận bừng bừng, vừa cật lực gọi điện thoại, vừa nhanh chóng di chuyển, chỉ sợ đám người trong khách sạn biết mình đã biến mất, mà lúc này bản thân lại đang trong tình trạng bị dòm ngó. Dù sao thì mặc áo cưới đi trên đường vẫn là chuyện hiếm gặp mà. Hơn nữa trong tiểu thuyết với phim truyền hình chẳng phải đã diễn n lần rồi đấy sao, đám người dòm ngó hóng hớt kia có độ tưởng tượng phải gọi là đã đạt tới cảnh giới mới, nhỡ lộ ra điều gì thì không ổn chút nào.

Cuối cùng, người bên kia rốt cuộc cũng đầu hàng, nhấc điện thoại lên.

"Lâm Hạo Hải, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi!" Tôi hét lên với thái độ vênh vang đắc thắng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Giọng người kia vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không thấy chút giận dữ nào.

"Em... Em nói anh nghe, em không kết hôn với Tiền Chấn Hựu nữa, em nghĩ kỹ rồi, người trong lòng em vẫn luôn là anh. Chúng ta ở bên nhau lâu vậy rồi, sao em có thể tuỳ tiện rời bỏ anh như thế? Anh là bầu trời của em, là mặt đất của em, là trái tim em..." Tôi thấy hơi buồn nôn, liền đổi kiểu, "Em kết hôn với Tiền Chấn Hựu là nhất thời hồ đồ thôi, trong lòng em vẫn yêu anh..."

"Cô đang ở đâu?" Đầu dây bên kia đột nhiên cất tiếng.

Giọng anh ta vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, hoàn toàn không chút thay đổi, có thể tưởng tượng lúc trước anh ta chán ngấy Lư Dĩ Sương đến độ nào, tôi đã nói đến thế mà anh ta vẫn bình thản được... Ừm, xem ra tôi chọn đúng cách rồi. Dày mặt sống chết không buông và làm nũng quả nhiên đúng là vũ khí lợi hại của phái nữ, đặc biệt là khi được mỹ nữ như Lư Dĩ Sương đây sử dụng.

Tôi lập tức báo địa điểm nơi mình đang đứng.

"Đứng nguyên đó đợi." Anh ta nói.

Tôi luôn miệng đồng ý, bụng nghĩ lát nữa gặp mặt Lâm Hạo Hải, ừm, phải thế này thế này, sau đó phải như này như này...

Qua khoảng tầm mười lăm phút, một cỗ xe dừng trước mặt tôi, là hiệu xe tôi không biết. Nói thế nào nhỉ, loại Lư Dĩ Sương thích, có lẽ phải đi xe thể thao hay BMW gì đó, loại xe vô cùng khoa trương lại đắt doạ người, hay hơn thế nữa thì là mấy loại Rolls Royce, Lincoln dáng dài chứ... Tóm lại tuyệt đối không thể bình thường như thế này được!

Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa mở cửa xe.

Kết quả, vừa vào trong liền ngẩn ra.

Sau khi ngồi vào chỗ, tôi phát hiện Lâm Hạo Hải đang lái xe chẳng ngờ lại là một ông chú tuổi trung niên... Hơn nữa ông ta còn mặc một bộ đồ giống như đồng phục vậy. Thấy tôi vào, ông ta lễ phép cười chào, sau đó bắt đầu lái xe.

Trong lòng tôi không khỏi thở dài thương tiếc cho con mắt nhìn người của Lư Dĩ Sương, đồng thời thấy may mắn vì Lâm Hạo Hải cũng xem như biết chừng mực, chưa động tay động chân gì, nếu không tôi chẳng cần biết ông ta là ai, nhất định phải một cước trúng mặt mới được!

Lúc đi ngang qua khách sạn kia, tôi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, Tiền Chấn Hựu đứng trước cửa ra vào, vẻ mặt nôn nóng.

Đáng tiếc, tôi chẳng thể làm được gì.

Xin lỗi nhé Tiền