
dường như sắp ngã xuống đất.
Cửu Niệm lùi về sau mấy bước, khuôn mặt dường như đã
bình tĩnh lại. Nhưng tay ông vẫn run run, ông bình tĩnh nói: “Không, nữ thí chủ
quyết không thể giống người đó được!”.
Đường Duyệt hoài nghi nhìn ông. Cửu Niệm lẩm bẩm:
“Nhưng đôi lông mày đó, cặp mắt đó, nét mặt đó… sao giống nhau đến vậy…” Ông
lắc đầu không ngừng, dường như muốn đẩy một suy nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu mình.
“Đại sư?” Đường Duyệt vốn đang dựa người vào giường
liền lập tức xuống giường.
“A di đà phật”. Cửu Niệm niệm một câu phật hiệu, dường
như đã bình tĩnh trở lại: “Nữ thí chủ, lão nạp vọng ngôn, xin thí chủ thứ lỗi”.
Tay của ông đã đỡ lấy Đường Duyệt, đợi nàng nằm xuống rồi mới nói: “Lão nạp
không sao, đa tạ nữ thí chủ đã quan tâm”.
Đường Duyệt bán tín bán nghi nhìn ông, nhưng không hỏi
nửa lời. Vì nàng biết, trong lòng mỗi người chắc chắn đều có một bí mật không
muốn cho người khác biết. Nếu như đối phương muốn nói, tự nhiên sẽ nói, nếu
không, thì có miễn cưỡng cũng vô ích.
Cửu Niệm đứng chôn chân tại chỗ, trầm lặng hồi lâu,
rồi thở dài một tiếng. Ông rút từ trong tay áo cà sa rộng ra một vật, nhẹ nhàng
đặt xuống bên chiếc gối của Đường Duyệt: “Nữ thí chủ, vật trở về nguyên chủ, hy
vọng thí chủ biết tự chăm sóc mình”.
Đường Duyệt sờ vào Khuynh Thành. Nàng cảm nhận được sự
sắc nhọn lạnh lùng của thanh đao. Tất cả mọi người đều nói Khuynh Thành là một
vật không tốt lành. Nhưng như vậy thì đã sao, nàng không phải cũng là người
không được người khác đón nhận đó sao? Không có ai bên cạnh quan tâm nàng, nàng
chỉ muốn có Khuynh Thành là đủ. Nàng ngẩng đầu, nhìn vị hòa thượng bước ra khỏi
phòng.
“Sư phụ!” Giọng nói của một nam nhân từ bên ngoài vang
lên.
Đường Duyệt sờ vào thanh đao Khuynh Thành, nhẹ nhàng
ôm lấy nó vào lòng, cất nó vào trong ngực. Đột nhiên nàng cảm thấy một sự lạnh
lẽo lan tỏa toàn thân.
Thương Dung đẩy cửa bước vào. Không hiểu sao Đường
Duyệt cảm thấy mắt mình cay cay. Nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là kéo
tấm chăn lên, nhằm che đi những giọt nước mắt đang trào ra. Nàng làm ra vẻ
không có chuyện gì, nói: “Thương đại ca”.
Thương Dung bước tới bên cạnh nàng, theo thói quen,
chàng giơ tay muốn vuốt mái tóc nàng. Đôi bàn tay đã giơ lên nửa chừng nhưng
không hiểu sao lại hạ xuống. Chàng cười miễn cưỡng: “Muội khỏe lại rồi…”, sau
đó không nói được lời nào nữa.
Đường Duyệt nhìn cánh cửa đang chắn những tia nắng mặt
trời, nói: “Vâng, muội đã khỏe lên nhiều rồi”. Dường như khó có thể chịu đựng
không khí miễn cưỡng này hơn nữa, nàng nói: “Thương đại ca, huynh đến không
đúng lúc rồi, Cửu Niệm đại sư vừa rời khỏi đây”.
“Huynh biết…” Thương Dung cười, nụ cười đầy gượng gạo.
Thấy vậy, tim Đường Duyệt đau nhói, nhưng nàng vẫn lấy
hết dũng khí nói: “Thương đại ca, thực ra huynh không cần phải làm như thế này.
Muội sớm đã biết, huynh chưa từng… giống như đại ca muội. Từ nay về sau, muội
sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa, huynh không cần phải lo lắng”.
Nàng cúi thấp đầu, sợ bị Thương Dung phát hiện ra mắt
nàng đã ướt đẫm, nước mắt chực trào ra. Nàng không muốn khóc trước mặt chàng,
càng không muốn làm chàng khó xử. Cho nên nàng vẫn cố gắng kìm nén.
Thương Dung không nói gì, đứng chôn chân tại chỗ, lặng
lẽ nhìn nàng. Hai người không nói một lời nào. Thời gian dường như trôi qua rất
lâu, rất lâu. Mãi sau Đường Duyệt mới cất tiếng: “Thương đại ca, muội vẫn còn
nhớ lần đầu tiên gặp huynh, muội ngồi trên một cái cây cao, nhìn xe ngựa chạy
qua, trong lòng thầm nghĩ tại sao mọi người đều đến chúc mừng Tiểu Bảo, nhưng
không có ai quan tâm đến muội. Trong lòng muội thậm chí đã nghĩ, nếu như không
có Tiểu Bảo, nếu như không có Đường Gia Bảo, nếu như phụ thân muội không chết,
thì thật là tốt biết bao…” Đường Duyệt tiếp tục nói: “Nhưng, sau đó xe ngựa đã
dừng lại, huynh bước tới nói chuyện với muội. Hỏi muội có thể hái cho huynh một
bông hoa anh đào không. Muội liền nghĩ, người này thật tuấn tú, nhưng cũng rất
kỳ lạ… Sau đó, huynh đã tặng muội rất nhiều thứ mà nữ nhi thích, muội liền cho
rằng, trên thế gian này coi như đã có một người xem muội là một nữ nhi. Huynh
không biết lúc đó trong lòng muội cảm kích huynh như thế nào đâu…”
“Muội đừng nói nữa!” Thương Dung đột nhiên cương quyết
nói, ngăn những lời của Đường Duyệt lại. Chàng không dám nghe tiếp, nhưng giọng
điệu cương quyết, lạnh lùng của chàng khiến Đường Duyệt hiểu nhầm là chàng ghét
những câu nói đó.
Nước mắt Đường Duyệt đã tràn đầy khóe mắt: “Xin lỗi,
muội… muội không nên nói những lời vô nghĩa như vậy”.
Thương Dung thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:
“Tiểu Duyệt, muội không sao thì tốt rồi! Lần này may mà muội đã kịp thời báo
tin. Nếu không sẽ có rất nhiều người chết”.
Đường Duyệt khẽ cười, nói: “Muội không tốt như huynh
nói đâu. Lúc đó muội chỉ hy vọng, không phụ sự ủy thác của bằng hữu, không muốn
đại ca phải chết. Muội thực sự… không hề nghĩ đến những người khác”.
Thương Dung không dám đối diện trực tiếp với những cảm
xúc của nàng. Chàng ép buộc mình nói: “Muội biết