
là ai, thần
tiên trên trời chắc?”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Thần tiên trên trời thì ta
không dám nhận. Nhưng ta cũng đáng làm thần tiên của nàng, chỉ chuyên quan lý
mỗi mình nàng thôi”.
“Những người luôn tự cho mình là giỏi hơn người thì
chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu”, Đường Duyệt đáp một cách lạnh
lùng.
Tô Mộng Chẩm nhếch mép lên, đưa tay ra sờ lên má của
Đường Duyệt: “Ta thì lại nghe nói, những người kiêu ngạo còn có thể cứu được
chứ những người tự ti thì không thể cứu được đâu?”.
Đường Duyệt tức giận hỏi: “Rốt cuộc người muốn gì mới
được cơ chứ?”.
Tô Mộng Chẩm tức giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì mới
được cơ chứ?”.
Tô Mộng Chẩm rút tay lại, nhẹ nhàng nói: “Không đủ
nóng, tiếp tục thêm lửa”.
Tiểu Liên đang thẫn thờ nhìn hai người, lập tức bỏ
thêm củi vào phía dưới chậu thuốc.
Tô Mộng Chẩm tiếp tục nói: “Nàng có biết tại sao ta
cứu nàng, còn mang nàng đến tận đây không?”.
Đường Duyệt đáp: “Chắc chắn là vì người có ý đồ xấu”.
Trên mặt Tô Mộng Chẩm khẽ nở một nụ cười: “Tuy tính
tình của nàng không được tốt lắm, cũng không được dịu dàng. Nhưng nàng cũng khá
xinh đẹp. Ta định giữ nàng lại, mùa đông còn có thể làm ấm đôi chân giúp ta”.
Đường Duyệt đáp trả: “Nếu như ta có thể cử động thì ta
nhất định sẽ giết chết ngươi”.
“Nàng không thích ý định đó của ta sao? Nếu vậy thì
làm ấm chăn giúp ta nhé?” Tô Mộng Chẩm thì thầm.
Đường Duyệt đáp lại đầy căm phẫn: “Ta cắt lưỡi của
ngươi”.
“À, hóa ra tốt nhất vẫn là để nàng làm ấm cơ thể của
ta!” Tô Mộng Chẩm đáp nhanh.
Khuôn mặt Đường Duyệt đã trở nên đỏ rực như màu đỏ ở
cổ nàng, nhưng lời nói vẫn tỏ ra đầy căm phẫn: “Đập nát hết xương trên người
của ngươi”.
Tiểu Liên đờ người ra, luôn tiện tay nhóm thêm lửa vào
lò.
Tô Mộng Chẩm nói một cách đầy nghi ngờ: “Sớm biết nàng
hung dữ thế này thì ta đã không hy sinh bản thân để động đến người nàng rồi”.
Đường Duyệt mở to mắt: “Ngươi nói cái gì?”.
Biểu lộ trên khuôn mặt của Tô Mộng Chẩm đổi khác: “Lẽ
nào nàng không biết, ngay cả quần áo trên người nàng cũng do tay ta cởi ra,
nàng sớm đã là người của ta rồi”.
Đường Duyệt cắn chặt môi, ánh mắt nhìn Tô Mộng Chẩm
không có sự tức giận nào có thể miêu ta nổi: “Ngươi… ngươi nói láo!”.
Tô Mộng Chẩm than: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận sự
thật đáng sợ ấy, nhưng trên người nàng từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là
ta chưa nhìn thấy, chưa có chỗ nào là ta chưa sờ đến”.
Cổ họng Đường Duyệt ngòn ngọt, nàng đột nhiên phun ra
một ngụm máu, máu lập tức rớt xuống nhuộm đỏ đôi môi trắng bợt của nàng.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Tốt rồi! Tốt rồi! Nhổ được ra
ngụm máu này thì bệnh của nàng đã thuyen giảm một nửa rồi đó”.
Tiểu Liên cũng cười theo: “Cô đúng là một cô nương
ngốc, Đường bảo chủ làm sao lại để chon am nhân giúp cô nương cởi đồ chứ. Quần áo
của cô nương là một a hoàn do ông ấy mời đến thay giúp. Ngay cả chậu thuốc cũng
được thiết kế rất đặc biệt, nếu nhìn từ bên ngoài thì sẽ không thể thấy gì. Vì
danh dự của cô nương, phương pháp chữa trị của thiếu gia nhà tôi dành cho cô
cũng hết sức bí mật. Nói chung, trước khi đại hội kiếm phát kết thúc thì nơi
đây rất an toàn cho cô nương”. Cậu bé nghĩ lại rồi nói thêm: “Nhưng nếu cô
nương cứ như vậy mà bước ra ngoài thì sáng mai cô nương sẽ nổi tiếng khắp nơi
rồi”.
Tô Mộng Chẩm vì muốn cố tình chọc tức nàng nên mới nói
như vậy, Đường Duyệt cảm thấy hơi có lỗi. Nhưng nàng lại có cảm giác Tô Mộng
Chẩm không phải là người tốt, chắc chắn là có ý đồ xấu xa gì đó nên mới cứu
nàng. Nhưng trên người nàng có gì đáng giá đến mức hắn phải tốn nhiều công sức
như vậy? Vì cuốn Ly hận kinh mà hắn
muốn có bằng mọi giá sao, lẽ nào hắn biết cuốn Ly
hận kinh đang nằm trong tay nàng? Những ý nghĩ thay nhau xuất
hiện trong đầu Đường Duyệt, đến lúc nàng nghĩ đến Tô Mộng Chẩm thì hắn đã rời
khỏi đó. Trong căn phòng chỉ còn lại hơi nóng từ củi và cậu bé đang tiếp tục
nhóm lửa.
“Ngươi có biết… Thương Dung công tử đang ở đâu không?”
Đường Duyệt ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nóng lòng hỏi.
Cậu bé nhóm thêm chút củi, đáp lại với vẻ không hài
lòng: “Công tử nhà tôi vì cô nương mà lao tâm khổ tứ. Vậy mà cô lại nghĩ đến
người đàn ông khác, cô đúng là người con gái lẳng lơ…”.
Đường Duyệt chưa kịp đáp trả thì suýt nhổ ra một ngụm
máu nữa.
“Thôi được rồi, để tôi trả lời cô nương. Lúc huynh ấy
đi có nói rằng lúc nào cô nương tỉnh lại thì huynh ấy sẽ đến gặp cô nương”, cậu
bé đáp.
Đường Duyệt nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng trở nên
ấm áp.
“À, đúng rồi, công tử nhà tôi nói cái túi thơm của cô
nương rất đẹp. Xem ra nó không hợp với người thô bạo như cô nương. Hay là cô
nương tặng lại cho công tử nhà tôi đi, coi như là tiền khám bệnh”.
Túi thơm? Đường Duyệt giật nảy mình, lẽ nào là cái túi
thơm mà Tống Uyển Từ nhờ nàng đưa cho Tô Mộng Chẩm hay sao?
Cái tên Tiểu Liên, bất cứ ai nghe thấy đều tưởng là
tên của một người con gái, nhưng thật ra đó là một tên tiểu tử vô cùng nghịch
ngợm. Nhưng với Tô Mộng Chẩm thì cậu ta không bao giờ dám trêu đùa, vì cậu ta
rất tôn kính