
áo, "Xem ra em trai và em gái muốn trở thành một đôi!"
Trên sân thượng, gió lớn, thích hợp để khóc.
Chung Vũ Thần ngồi trên thềm bê tông, mở tôm chiên ra lại không hề có khẩu vị, "Tiểu Minh, cậu cũng phải ăn đi?"
"Không cần, cái gì tôi cũng không muốn ăn." Cả người Trịnh Lập Minh mệt mỏi giống như bột mì lên men, nằm dài trên mặt đất.
Chung Vũ Thần gắp tôm chiên lên, híp mắt nhìn dưới ánh mặt trời, thấy thế nào cũng giống củ cà rốt, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc.
"Ngày hôm qua đại ca đến nhà tôi, khiến bạn bè tôi hiểu lầm anh ấy là bạn trai mình, đại ca không có phủ nhận, là vì muốn cho tôi mặt mũi, tôi rất cám ơn anh ấy, không nhịn được khóc lên, anh ấy để cho tôi dựa vào bờ vai của mình, nhưng tiếng điện thoại anh ấy lại cắt ngang.
"Cô nói những lời này là muốn tôi hâm mộ đến chết sao?" Giọng nói của Trịnh Lâp Minh càng lúc càng giống bột mì, không có sức sống.
"Hâm mộ? Nên sao! Cậu biết có người đối tốt với mình, cũng rất thương mình, thế như, anh ấy chỉ coi cậu là một đứa bé, thật sự khiến người ta hâm mộ sao!"
Chung Vũ Thần nhìn tôm chiên giống củ cà rốt cười khúc khích.
Trịnh Lập Minh ngửa mặt lên trời cười to lên vài tiếng, nhưng lại không giống tiếng cười chút nào.
"Dù sao cũng tốt hơn tôi rồi! Người kia nhìn tôi giống như người tàng hình, đối với con chó, con mèo cũng nhân từ một chút, mỗi lần làm việc đều giải quyết việc chung, nhưng đến thời gian ăn cơm, anh ấy cũng sẽ trốn đi tới chân trời góc biển, luôn không để tôi phát hiện ra mình."
"Duy ca không giống loại người như vậy!" Chung Vũ Thần thật sự không hiểu!
"Tôi biết, anh ấy đều rất lịch sự lễ độ với tất cả mọi người, chỉ đối với tôi mới lạnh nhạt, xa cách, có lẽ anh ấy đã cảm giác được tình cảm của tôi, cho nên mới cố gắng lẩn tránh tôi, đề phòng tôi, giống như sợ tôi đột nhiên xuống tay với mình, có lúc tôi thật sự muốn anh ấy nói một tiếng, nếu như mà tôi biến mất có thể khiến anh ấy vui vẻ hơn, vậy tôi sẽ bằng lòng làm thế vì anh ấy."
"Tiểu Minh. . . . . ." Chung Vũ Thần không biết an ủi cậu thế nào.
"Cô thích đại ca, chung quy vẫn còn một chút hi vọng, bởi vì cô là nữ, mặc dù có chút không giống." Cậu nửa đùa nói, "Mặc dù tôi có một chút giống nữ, thích Duy ca, thì ngay cả một chút hi vọng cũng không có."
"A! Đột nhiên tôi có một linh cảm, hội đồng minh thầm mến của chúng ta sẽ phải biến thành chiến tuyến thất tình. . ."
"Tôi rất muốn mắng cô là miệng quạ đen, chẳng qua, lại cảm thấy cô nói rất đúng!"
"Haizz!" Hai người cùng nhau thở dài, đây chính là dấu hiệu của chiến tuyến thất tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu họ đều bộc lộ.
*******
Ngày mười hai tháng tư, bầu trời xanh mây trắng.
Thế giới này còn có nhiều khó khăn như vậy, tai nạn, ô nhiễm môi trường, hoạt động khủng bố, tại sao vẫn để cho tôi khổ sở?
Chỉ là bóng lưng làm việc của một người đàn ông, giọng nói, động tác hút thuốc, tại sao lại khiến cho tôi muốn khóc như vậy?
*******
Thời gian lặng lẽ bước vào tháng năm, người đi đường cũng đã thay đổi quần áo mùa hè, cổ thấp, hở hang.
Chung Vũ Thần mặc quần cộc tới đầu gối đi làm, mọi người đều nói chân của cô đẹp.
"Có thật không?" Chung Vũ Thần vui mừng.
"Thật sự rất đẹp, giống như một cây gậy trúc." A Lượng lấy ánh mắt ngắm nghía nói.
"Đúng vậy! Vửa thẳng lại vửa dài, giống như cái thước trên bàn mạt chược!" Dũng Tử cũng phát huy sức tưởng tượng.
Sắc mặt Chung Vũ Thần trầm xuống,"Hôm nay mọi người cũng không cần nói chuyện với tôi."
"Nói thì thế nào?" Dũng Tử và A Lượng không kìm nổi lòng hiếu kỳ hỏi.
"Như vậy!" Chung Vũ Thần cho hai người vài đá.
Không để ý tiếng kêu sau lưng, Chung Vũ Thần đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, gõ cửa, lẳng lặng chờ tiếng nói.
"Vào đi.
Đi vào trong cánh cửa, Chung Vũ Thần giống như con thỏ vui sướng nhảy vào tầm mắt Lương Sùng Nghị, "Đại ca, anh xem đây là cái gì?" Cô lấy từ sau lưng ra một tấm thiệp mời màu đỏ.
Anh nhận lấy, "Giới Văn và Giới Vũ muốn kết hôn?"
"Đều không phải."
"Chẳng lẽ là em?" Anh mang theo nụ cười cưng chìu, xoa xoa đầu cô.
Vừa mở ra, thì ra là thiệp mời dự lễ tốt nghiệp của Chung Vũ Thần, vào ngày mười sáu tháng sáu, địa điểm ở trường Quốc Quân, cái này cũng chưa tính là quan trọng nhất, Chung Vũ Thần được thị trưởng khen thưởng và trao giải thưởng!
"Em. . . . . ." Anh không thốt nên lời.
Chung Vũ Thần chăm chú nhìn phản ứng của anh, đang mong đợi một câu khen ngợi hoặc khích lệ.
"Em làm rất tốt, thông minh!" Anh kéo đầu cô dựa vào vai mình, dùng sức vỗ vỗ lưng của cô.
Như vậy nói lên là cách thức biểu đạt của anh em, nhưng không sao, Chung Vũ Thần cho phép mình ảo tưởng, lúc này anh là tình nhân của cô.
"Nhất định anh phải tới đó! Phải thay mặt phụ huynh đến.
"Ba mẹ em không tới sao?"
"Bọn họ thấy làm ruộng quan trọng hơn, chỉ cần em sống tốt là đã an tâm."
"Giới Văn, Giới Vũ đâu?"
"Bọn họ nói anh là đại ca, cho nên muốn anh thay mặt!"
Anh khẽ mỉm cười, "Nếu như vậy, nhất định tôi sẽ tới."
"Còn nữa! Em đã nghe lời anh, mỗi ngày đều mang sách đến học, nên mới được thị trưởng khen thưởng, nên anh phải có phần thưởn