
i hòa ăn cơm, nhưng cũng chỉ có Liễu Đan Văn một người là thật theo đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Còn lại mọi người đều tự có tâm sự.
Liễu Đan Văn còn hỏi về con của Trương Cẩm Văn cùng Cố Trường Khanh, bị Cố Trường Khanh trả lời, bà cũng không thấy tức giận, cùng bàn chuyện
nuôi dưỡng con cái.
Cố Trường Khanh nghe trong chốc lát, cảm thấy nghe không vô, đứng lên
cười với bà ta, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ kéo nhẹ khóe
môi: "Em nhĩ ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về." Nói xong nhìn
Trương Cẩm Văn ý bảo một chút.
Trương Cẩm Văn lập tức đi theo, hai người cũng không quay đầu lại rời đi.
Diệp Thiên Tuyết xem hết một màn này, nhìn hai người còn lại gật đầu: "Con lên phòng trước."
Nói xong cô cũng đi, để lại Liễu Đan Văn cùng Diệp Hâm Thành.
Đi đến cửa thang lầu, cô quay đầu nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn biểu
tình Liễu Đan Văn không giấu được vui mừng, biểu tình Diệp Hâm Thành
cũng không nhìn ra được gì.
Tim cô lạnh đi, xoay người lên lầu.
Nghĩ đến chuyện xuất ngoại, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy kỳ thật cũng
không đáng tin như vậy. Nhưng cũng là ý tốt của dì út, cô cự tuyệt cũng
không tốt cho lắm.
Nghĩ đến đây, cô lấy di động, gọi cho Thi Yến Hàn lần nữa.
Như trước không ai bắt máy.
Diệp Thiên Tuyết có chút chán nản quăng điện thoại di động qua một bên, nghĩ ngợi một chút liền buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hoài Minh liền gọi điện thoại đến hỏi: "Còn muốn
anh giúp em ôn tập không? Dù sao trên cơ bản chương trình học của em đều học xong, còn lại chỉ cần ôn tập là được."
Diệp Thiên Tuyết mang cặp lên, vừa đi vừa trả lời: "Không cần. Anh cũng có việc của mình, hiện tại không cần lãng phí thời gian cho em nhiều
như thế." Cô mỉm cười chúc Phó Hoài Minh: "Chúc anh công tác thuận lợi?"
Phó Hoài Minh ở đầu bên kia điện thoại cười: "Tin tức của em thật
nhanh. Được, anh biết rồi, gần đây em đi ra ngoài cẩn thận một chút."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đáp ứng.
Cúp điện thoại, liền thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở trong sảnh, ngửa đầu nhìn cửa thang lầu, giống như đang chờ cô.
"Con muốn đi đâu?" Ông nhìn Diệp Thiên Tuyết, phát hiện đứa con gái năm đó mình bảo vệ trong lòng bàn tay, nay đã là cô gái trưởng thành, mỗi
cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng đã cô vạn phong tình.
"Yên tâm đi, cha " môi của cô hàm chứa ý cười: " Đợi lát nữa Tiểu Ngọc trở về đón con."
Diệp Hâm Thành gật gật đầu, nhìn cô ngồi xuống sô pha lật tạp chí, im
lặng một hồi, mới nói: "Giấy tờ xuất ngoại, cha làm giúp con rồi. Hết
tuần này, con liền xuất ngoại đi."
"Nhanh như vậy?" Diệp Thiên Tuyết cả kinh, "Vậy, con đi đâu?"
"Mĩ ." Diệp hâm thành bình tĩnh trả lời, "Ở đó cha có vài người bạn cũ, để họ thay cha chiếu cố con là tốt rồi."
Diệp Thiên Tuyết cắn môi, gật gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
Cô có chút không hiểu, gần đây hình như cũng có người muốn đi Mĩ thì phải.
Người này rất nhanh liền gọi điện thoại đến, cười hì hì : "Thiên Tuyết? Anh là Tằng Hàm, nghe nói em cũng muốn xuất ngoại?"
Diệp Thiên Tuyết đau đầu nhìn điện thoại: "Tin tức của anh thật nhanh
nhạy. Trừ anh ra còn có ai biết không?" Tằng Hàm im lặng một lúc, cười
nói: "Yên tâm đi, cũng chỉ có anh cùng cha anh biết. Anh cùng cha cũng
sẽ không nói với người khác."
Diệp Thiên Tuyết thở dài: "Quên đi, dù sao cũng không lừa được người."
Tằng Hàm an ủi cô, nói: "Đừng lo lắng, nếu đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em."
"Anh?" Một chữ của Diệp Thiên Tuyết khiến cho Tằng Hàm giật nảy lên,
hai người ở trong điện thoại đấu võ mồm một lát, ngược lại có chút hình
ảnh của năm đó.
Đợi cho cả hai bình tĩnh trở lại, thanh âm Tằng Hàm có chút thương cảm
truyền đến: "Chúng ta đã lâu cũng chưa đấu võ mồm. Bắt đầu từ ngày em
đưa Liễu Phỉ Phỉ đi KTV."
Diệp Thiên Tuyết bị một câu anh gợi lên ký ức cũ, bên môi không tự giác mang theo ý cười: "Bất quá một năm mà thôi." Bất quá một năm, kiếp
trước người xuống tay với mình nhiều nhất hiện tại đã thành kẻ trốn
chạy.
Có lẽ qua năm kế tiếp, tất cả những thứ đã trải qua sẽ biến mất.
Diệp Thiên Tuyết nghĩ một vài chuyện, ánh mắt dần ảm đạm.
Vương Kỳ Ngọc ngồi đối diện nhéo tay cô, mới để làm cho cô lấy lại tinh thần, vừa lúc nghe được cuối cùng của Tằng Hàm: "Đến lúc đó chắc hẳn em đi cùng chuyến bay với anh, ngồi cùng nhé."
Diệp Thiên Tuyết vội vàng đáp có lệ một câu, cúp điện thoại.
Vương Kỳ Ngọc nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ quái, làm cho Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt: "Sao lại nhìn mình như vậy?"
"Cảm giác, giống như đã lâu cũng chưa nghe được cậu cùng Tằng Hàm náo
loạn như vậy, mình còn tưởng rằng cậu cùng hắn hoàn toàn không nhìn mặt
nhau. Hiện tại thoạt nhìn, không phải?"
"Như thế nào cũng không thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc được." Diệp
Thiên Tuyết thản nhiên trả lời một câu, tiếp đó cô nhẹ giọng nói
chuyện bản thân muốn xuất ngoại, " Người sau lưng Liễu Phỉ Phỉ ra tay
quá nhanh, mình sợ. . . . . ."
Cô bỗng nhiên nghĩ tới, đến bây giờ vẫn chưa gọi cho Thi Yến Hàn.
Vương Kỳ Ngọc im lặng một hồi, nói: "Ba ba nói, gần đây trong thành phố không yên ổn cho lắm."
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nghe cô ấy n