
p Hâm Thành: "Có cần uống thuốc không?"
Diệp Hâm Thành gật đầu, cô đỡ ông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lấy gói thuốc ông mang theo bên người ra rồi cho ông ngậm.
Sau một lúc, ông mới thở gấp ra, bình tĩnh gật đầu: "Không sao, đã tốt hơn rồi, Tiểu Tuyết không cần lo lắng."
Đáy lòng Diệp Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Diệp Hâm Thành không chút thay đổi: "Lát nữa nói đi."
Diệp Thiên Tuyết có cảm giác không ổn.
Cái này phải đợi lát nữa, chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc, sau khi Phó Hoài
Minh và Tô Hòa đi xuống, người nhà họ Phó đều vui vẻ đi về.
Theo
lời dặn dò của Diệp Hâm Thành, Diệp Thiên Tuyết gọi người nhà họ Phó
lại: "Bác trai, dì, cha cháu có lời muốn nói, mời hai người qua đây."
Ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Phó đều nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn
vẻ mặt trầm trọng của Phó Hoài Minh, bọn họ cũng đã nhận ra mấy phần
không ổn.
Sau khi Phó Hoài Minh đi tới, nhìn hai hàng người đứng ở hai bên, thở một hơi thật mạnh: "Xin lỗi, cha, dì, con đã làm ra một
chuyện sai lầm, hiện tại. . . . . ."
Những lời này khiến Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc.
Một lát sau, rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Liễu Đan Văn chết rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại mất tích lần nữa.
Diệp Thiên Tuyết mở to mắt: "Không thể nào. Ở trong tù, làm sao có thể mất tích. Còn Liễu Đan Văn. . . . . ."
Diệp Hâm Thành gật đầu: "Mặc dù rất khó tin nhưng thật sự đã xảy ra."
Phó Đại Thành lười biếng ngáp một cái: "Đây là chuyện của nhà họ Diệp các người, có quan hệ gì với tôi đâu."
Phó Hoài Minh cúi đầu: "Thật xin lỗi, cha, chuyện Liễu Phỉ Phỉ vượt ngục, là cấp dưới của cha làm."
Phó Đại Thành đột nhiên trợn to mắt: "Con nói cái gì?" Bà Phó và em trai
của Phó Hoài Minh đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Sắc mặt của Phó Hoài
Minh vô cùng khó coi, bộc lộ ý hối hận cực kỳ rõ ràng: "Chuyện này ngày
sau con lại giải thích với cha, bây giờ việc quan trọng trước mắt là bắt được Liễu Phỉ Phỉ."
Phó Đại Thành híp híp mắt: "Liễu Phỉ Phỉ có
quan hệ gì với tôi, coi như cô ta trốn ra được là do người họ Phó làm,
tôi ném hai người đó ra ngoài là được."
Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng chợt có một phỏng đoán, sắc mặt hơi biến đổi: "Không, có lẽ. . . . . ."
Phó Đại Thành nhìn sang: "Tiểu Tuyết, cháu muốn nói gì?"
"Chuyện này chỉ sợ không chỉ là chuyện của nhà họ Diệp." Diệp Hâm Thành từ từ
mở miệng, nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết: "Chuyện này về nhà rồi con lại từ từ hỏi."
Nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết, dường như Phó Đại Thành đã hiểu ra cái gì đó, từ từ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Diệp Thiên Tuyết bị gạt bỏ ra bên ngoài một chút cũng không cảm thấy thoải
mái, cô dường như chỉ cảm thấy quanh thân bị gió tuyết thấm dần, lại
lạnh như vậy.
Vì sao chuyện này có liên quan tới nhà họ Phó, vì
sao ngay cả người nhà họ Phó cũng phải cẩn thận từng li từng tí, trong
đầu suy đoán xoay quanh không ngừng, khiến ánh mắt cô trở nên khiếp sợ
khi nhìn Phó Hoài Minh.
Phó Hoài Minh vẫn cúi đầu. Lúc này hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên đối mặt với cô.
Ánh mắt áy náy rõ ràng như vậy, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, cảm giác muốn khóc.
Chưa từng nhận được ấm áp của bề trên, lại là hư tình giả ý sao?
Ánh mắt của cô có chút chán nản.
Phó Hoài Minh cảm nhận được sự xa cách của cô, đáy lòng có chút khổ sở.
Nhưng đây cũng là chuyện do anh gây ra, ly rượu đắng hôm nay cũng đành
phải một mình nuốt.
Nghĩ tới đây, anh xốc lại tinh thần, nói với
mọi người: "Liễu Phỉ Phỉ là do Trương Khánh cứu ra. Bây giờ những nơi
Trương Khánh có thể đi cũng không nhiều, tôi nghĩ đi tìm một chút, nên. . . . . ."
Tay Phó Đại Thành vung lên: "Chuyện này con đừng quản,
để cha tìm người. Chẳng qua sau khi tìm được người rồi nên giải quyết
như thế nào đó là chuyện của con."
Phó Hoài Minh cúi đầu đồng ý.
Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chuyện này có lẽ tôi cũng có thể ra thêm chút sức."
Một nhóm người đều nhìn qua đây. Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cứng nhắc: "Cha. . . . . ."
Diệp Hâm Thành giơ tay lên ngăn cô nói tiếp.
"Tóm lại chuyện này vẫn là chuyện của nhà họ Diệp, nếu không bỏ ra một chút
sức lực, trong lòng tôi cũng không yên tâm." Diệp Hâm Thành khẽ mỉm
cười, "Nếu như vậy tôi đây liền ra mặt làm mồi nhử."
"Người mà
con bé Liễu Phỉ Phỉ hận nhất là tôi." Diệp Hâm Thành nói cực kỳ thản
nhiên, "Có lẽ ở trong lòng nó, nếu như không phải vì tôi, nó cũng sẽ
không rơi vào hoàn cảnh hôm nay."
Diệp Thiên Tuyết mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
Nói gì đó, nói là cô ta gieo gió gặt bão không trách được người khác sao?
Vào lúc này nói như vậy có vẻ nhẹ nhàng nhưng không có một chút trọng
lượng nào, còn không bằng đưa ra một biện pháp thiết thực hữu dụng.
Vì vậy cô chỉ có thể nghe Diệp Hâm Thành từ từ nói qua kế hoạch của mình, im lặng, đáy lòng sóng dâng cuồn cuộn.
"Nếu con bé có ý nghĩ này, như vậy tôi hoặc Tiểu Tuyết chính là người mà con bé muốn xử lý nhất."
Nếu là như vậy, vậy tại sao không phải mình. . . . . .
Diệp Thiên Tuyết