XtGem Forum catalog
Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326423

Bình chọn: 8.5.00/10/642 lượt.

cọ vào người của Phó Hoài Minh một cái: "Ông chủ, buổi tối. . . . . ."

Phó Hoài Minh hoàn hồn, cười vỗ mông của cô: "Buổi tối quay về thu thập em."

Sau khi hai người ở trong phòng Tiểu Như mây mưa xong, Phó Hoài Minh liền

đứng dậy đi vào phòng tắm sửa sang lại mình, cho dù trễ hơn nữa, anh vẫn muốn về nhà.

Tiểu Như cũng không giữ anh lại, dễ nhận thấy là đã thành thói quen với tình huống này. Nhưng trước khi anh rời đi, thân

thể trần truồng của Tiểu Như bò dậy, ôm hôn anh, chọc Phó Hoài Minh

thiếu chút nữa giải quyết cô ngay tại chỗ một lần nữa.

Kết quả là cô lại cười hì hì đẩy anh ra cửa.

Phó Hoài Minh cắn răng nghiến lợi nhớ kỹ việc này của tiểu yêu tinh này, đi ra cửa.

Vào tháng thứ hai, Phó Hoài Minh đi sinh nhật của cha Tô với Tô Hòa, cuối cùng cũng gặp bạn gái của Tô Vũ.

Vừa nhìn thấy, lại cảm thấy đối phương nhìn hơi quen mắt, cuối cùng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra tên của cô.

Trước đây là bạn tốt nhất của em họ mình, tên là Vương Kỳ Ngọc, trong nhà đều có người làm cảnh sát và trong quân đội.

Nghĩ đến cảnh sát, Phó Hoài Minh không khỏi có chút buồn cười. Trùm thế lực

ngầm lớn nhất thành phố này là mình đang ngồi ở đây, ngồi đối diện chính là con gái của người làm trong quân đội, chuyện hoang đường như vậy,

thật đúng là. . .

Nụ cười trên mặt anh ngày càng sáng lạn.

Dễ nhận thấy Tô Vũ cực kỳ chăm sóc Vương Kỳ Ngọc, trong bữa tiệc vẫn luôn

đặc biệt săn sóc cho cô. Vương Kỳ Ngọc là một người bình tĩnh, đối mặt

với ánh mắt hiếu kỳ hay là đánh giá của người nhà họ Tô, cô thoải mái

mặc cho họ nhìn. Với những câu hỏi của người nhà họ Tô đều có vẻ khiêm

tốn lễ độ nhưng lại không để mình quá thấp kém. Cha mẹ Tô rõ ràng cực kỳ hài lòng với cô, ngay tại chỗ liền mang vòng ngọc con dâu nhà họ Tô vào tay cô.

Vương Kỳ Ngọc cũng không nói thêm nữa, thoải mái nhận lấy, thấy vậy Tô Vũ rất vui vẻ.

Nhìn một màn hòa thuận như vậy, trong lòng Phó Hoài Minh cũng dần dần ấm áp hơn, lặng lẽ nắm chặt tay của Tô Hòa.

Tô Hòa nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng nắm lại tay anh.

Sau khi tin Liễu Phỉ Phỉ và Đan Văn chết không bao lâu, cuối cùng Phó Hoài

Minh cũng đợi được đến lúc Diệp Hâm Thành ký tên, tất cả tài sản năm đó

của nhà họ Cố để lại đều thuộc về hắn.

Đứng bên trong phòng làm việc nho nhỏ của mình, Phó Hoài Minh chỉ cảm thấy khoảnh khắc cuộc sống hài lòng nhất chính là lúc này.

Anh không thể chờ đợi nữa mà chạy về nhà, muốn chia sẻ tin tức này với Tô

Hòa, khoảnh khắc đẩy cửa vào kia, bị người phụ nữ ngồi ở đó làm cho kinh sợ (kinh hoảng + sợ hãi).

Người phụ nữ kia nhìn qua đã không còn trẻ tuổi, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, nhưng giơ tay nhấc chân đều rất

thùy mị, khóe mắt đuôi mày đều phong tình.

Phó Hoài Minh cảm giác mình khó có thể hít thở: "Bà là. . . . . ."

Người đó quay mặt lại cười: "Hoài Minh? Con đã lớn như vậy rồi sao. . . . . ."

Tô Hòa bưng dĩa trái cây đi từ phòng bếp ra, cười nói với Phó Hoài Minh: "Anh về rồi à? Thấy mẹ nên rất vui sao?"

Phó Hoài Minh há miệng, miệng lưỡi khô. Anh nghe được giọng của mình nói: "Mẹ sao?"

Người đó xem nghi vấn của anh bình thường, cười nói: "Ừ, mẹ tới thăm con."

Phó Hoài Minh cảm giác giống như mình đang đứng trên đám mây, cả người đều bồng bềnh.

Anh vẫn cho là mẹ mình đã chết ở một nơi không biết tên, oán hận người thân của bà. Nếu như không phải năm đó nhà họ Cố để bà kết hôn, nếu như

không phải cảm thấy mất thể diện nhà họ Cố vì bà vứt bỏ chồng con không

cho bà quay trở về, bà cũng sẽ không rời khỏi đây sớm như vậy, để cuộc

sống của anh vô cùng nhạt nhẽo.

Nhưng bây giờ bà lại sống sờ sờ đứng trước mặt của mình, nói bà còn sống?

Phó Hoài Minh cảm giác cả người mình đều mơ hồ.

Anh ngồi đối diện với Cố Trường Chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bà, trong đầu rối loạn.

Cố Trường Chân không nhận ra anh đang rối loạn, chỉ cho là anh im lặng là

do xa cách lâu nay không biết nên nói những gì, không khỏi cười sờ đầu

của anh giống như trước đây.

Chỉ mới vừa giơ tay lên, anh theo bản năng tránh né, trong nháy mắt lại khiến Cố Trường Chân lúng túng.

Sau một lát, bà làm như không có việc gì rút tay về, cảm thán: "Chớp mắt

một cái, Hoài Minh cũng đã hơn ba mươi tuổi. Mẹ cũng già rồi."

Bà sờ mặt của mình, cười mỉm: "Mấy năm nay ở Châu Phi cũng không có chăm

sóc cho bản thân, chỉ sợ nhìn già hơn những người phụ nữ khác."

Phó Hoài Minh rầu rĩ nói một tiếng không già.

Cố Trường Chân cười vô cùng vui vẻ.

Cố Trường Chân thật sự giống như lời bà nói, chỉ là tới thăm.

Bà ở lại thành phố này ba ngày, nghe được cha và anh chị em của mình thậm

chí là con cái của anh chị em đều chết, sau đó im lặng hồi lâu, nhẹ

nhàng nói một câu "Thì ra mình đã bỏ lỡ nhiều như vậy", cũng không nhắc

tới chuyện này nữa.

Ba ngày nay, Phó Hoài Minh vẫn rối rắm ở bên cạnh bà, làm một người con trai đạt tiêu chuẩn.

Đến lúc Cố Trường Chân đi rồi, anh nhìn máy bay chở Cố Trường Chân, đột nhiên khóc giống như một đứa bé.

"Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . . tại sao mẹ lại bỏ lại một người con chứ?"

Tô Hòa ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Đây là lần cuối cùng trong đời Phó Hoài