Old school Easter eggs.
Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 9.00/10/573 lượt.

cùng đi cùng. Con cũng không giống chị cả ngày lẫn đêm đều có

thể chơi, khó khăn lắm mới có thể đi, cha không muốn cho con đi sao. . . . . ."

Diệp Hâm Thành bị cô ta nắm tay lắc lắc một hồi, nhưng mắt vẫn chỉ nhìn Diệp Thiên Tuyết.

Con gái lớn dường như không để ý chút nào, không biết đang nghĩ gì. Diệp Hâm Thành cũng ngây ngẩn.

Từ lúc nào thì ngay cả ý nghĩ của con gái mình cũng không đoán ra rồi.

Bỗng ông ta trở nên thất thần.

Đến khi Liễu Phỉ Phỉ không nhịn được bắt đầu dậm chân, mới lấy lại tinh thần, khoát tay áo: "Chuyện này ta không đồng ý."

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn rên một tiếng, quay đầu chạy đến cạnh Diệp Thiên Tuyết, bắt đầu cùng cô bàn luận xôn xao, hình như là muốn thuyết phục cô đồng

ý, đi cùng.

Diệp Thiên Tuyết đang cầm điện thoại nhắn tin, qua

một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn Liễu Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười: "Được,

tôi đi là được, nhưng, tôi muốn dẫn bạn đi cùng."

Liễu Phỉ Phỉ không phản ứng kịp: "À? Chị sẽ mang ai cùng đi? Để người khác đi cùng làm gì, chỉ hai chúng ta không tốt sao?"

"Cô cũng thấy cha nói rồi, hai người không an toàn." Diệp Thiên Tuyết cười

đến rất dịu dàng, "Cho nên, phải rủ người đi chung. Cô cũng tìm người

đi, bảy tám người cùng đi là được."

"Bảy tám người quá nhiều."

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn, "Em chỉ muốn đi chơi với chị, tìm nhiều người vậy

làm gì. Chúng ta mỗi người tìm một người được không?"

Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: "Cũng được. Nhưng chỉ có hai người chúng ta thì tuyệt đối không được."

Liễu Phỉ Phỉ liền nhảy dựng lên: "Bây giờ em sẽ rủ người luôn, ngày mai chùng ta lên đường."

Nhìn bóng lưng cô ta biến mất ở trên cầu thang, nụ cười trên mặt Diệp Thiên

Tuyết một chút cũng không đổi, chỉ là con ngươi đã ảm đạm mấy phần.

Cô cúi đầu, tiếp tục lật tạp chí.

Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nghe vậy, có chút lo lắng: "Tiểu Tuyết, tại sao,

nhất định phải đi?" Diệp Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên: "Không

phải là của con nhất định phải đi, mà là Phỉ Phỉ nhất định phải đi."

"Nhưng mà, con có thể không đồng ý." Diệp Hâm Thành nói, "Dù thêm một người, bốn người vẫn rất nguy hiểm."

Lần này Diệp Thiên Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn ông thản nhiên cười:

"Cha, nếu ngài thấy không an toàn, vậy cử mấy người đi theo chúng con là được." Diệp Hâm Thành chần chờ gật đầu, nhìn Diệp Thiên Tuyết, kinh

ngạc sững sờ.

Ông ta đoán được cô có dụng ý khác, nhưng đoán không ra, cô đến cùng là muốn làm gì.

Chuyện quan trọng nhất, con gái có vẻ vô cùng chắc chắn, đi dã ngoại, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Diệp Hâm Thành thất thần, Diệp Thiên Tuyết đã dịch xong tạp chí, đứng lên,

nhìn ông gật đầu: "Cha, con đi chuẩn bị đồ." Diệp Hâm Thành nhìn cô lên

lầu, chợt thấy lo lắng.

Liễu Đan Văn từ vườn hoa đi vào, nhìn

trên vẻ mặt mất hồn của ông, không khỏi đi tới, mỉm cười hỏi: "Công ty

có việc gì sao, làm ông lo lắng như vậy?"

Diệp Hâm Thành hồi hồn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không có việc gì. Phỉ Phỉ cùng Tiểu Tuyết

hai đứa muốn đi dã ngoại, bà xem ngày mai có muốn cùng đi không?"

Liễu Đan Văn ngượng ngùng cúi đầu: "Hai ta đi theo đám tiểu nha đầu xem náo

nhiệt gì chứ, nhưng nếu có thể đi cùng ông tôi rất mong đợi."

Diệp Hâm Thành buồn buồn gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi, bà nghĩ nên đi

đâu để tôi gọi điện sắp xếp ." Liễu Đan Văn lập tức lộ vẻ mặt vui thích, chủ động dâng môi lên.

Trong nháy mắt, mặt Diệp Hâm Thành hiện lên tia kháng cự vẻ, cuối cùng vẫn kiềm chế xuống, biểu hiện sự dịu dàng cùng trầm mê.

Diệp Thiên Tuyết gọi báo thời gian cho Vương Kỳ Ngọc, và rất chắc chắn ngày mai sẽ xảy ra chuyện.

Vương Kỳ Ngọc cũng không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ nhờ cha an bài một ít thân tín cũ ở xung quanh: "Nhưng mà tự cậu cũng phải cẩn thận."

Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh cười: "Dĩ nhiên, tự tớ cũng sẽ cẩn thận."

Cúp máy, đang suy nghĩ, thì Trần Thiên gọi đến: "Ngày mai chúng có thể sẽ

ra tay, cô nhớ trốn xa một chút, chớ để mình nguy hiểm."

Một ngụm rượu trong miệng Trần Thiên phun ra: "Hiện tại thủ hạ của tôi cũng

không còn mấy người, nếu không, sáng mai tôi sẽ tự mình đi?" Diệp Thiên

Tuyết từ chối cho ý kiến: "Tùy anh. Có điều, anh cũng sắp phải lên

đường, chuyện như vậy, còn vẫn đừng dính vào."

Trần Thiên buồn buồn đáp, lại chần chờ hỏi: "Diệp tiểu thư, cô sao lại đối với tôi ân cần vậy?"

Trả lời hắn, là tiếng cúp điện thoại ân cần của Diệp Thiên Tuyết. Hôm sau người đi dã ngoại không nhiều lắm. Liễu Phỉ Phỉ cùng Tằng Hàm, Diệp Thiên Tuyết dẫn theo Tô Vũ.

Tô Vũ thực sự không thích tới đây mà là bị Vương Kỳ Ngọc uy hiếp, rơi lệ

mà tới . Đối với đủ loại oán trách của anh ta Diệp Thiên Tuyết cũng

không thèm để ý, chọc cho Tô Vũ phẫn uất rống giận: "Tôi sẽ mặc kệ, có

xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ đứng nhìn."

Nghe được câu này Vương Kỳ Ngọc không chút do dự tung một cước, Tô Vũ nhanh nhẹn tránh được nếu không sẽ bị đá trúng.

Cộng thêm chuyện nghi ngờ gọi điện tới, Tô Vũ cuối cùng không thể không thỏa hiệp theo sát Diệp Thiên Tuyết.

Liễu Phỉ Phỉ có chút hiểu lầm Tô Vũ, dọc đường nói gần nói xa không ngừng

hỏi thăm lai lịch của Tô Vũ , xem