
để kiếm tiền. Đợi
lúc cô run run chỉnh lại áo xống, quay người nhìn sang thì người khách kia đã
đi xa tự bao giờ.
Nhìn
theo bóng dáng cao gầy thẳng tắp của người nọ, cô khinh ghét rủa thầm mấy tiếng.
Một
cơn gió lạnh thổi qua, Ngô Quế Lan co người kéo chặt áo khoác, ôm ví sát vào
mình, lại tiếp tục về nhà. Rét quá!
May
mà cũng sắp đến nơi rồi. Đằng trước mặt là một con dốc vừa sâu vừa tối, bên cạnh
là tòa soạn của một tờ nhật báo cùng trường học và khách sạn, có một tòa nhà
văn phòng nữa. Nhưng đằng sau của những tòa nhà đẹp đẽ đó là một mảnh đất dốc
như cái gò núi nhỏ, từ trên xuống dưới chật ních những căn phòng đơn sơ cũ kĩ với
những đoạn cầu thang bằng đá chật hẹp chằng chịt nối liền toàn bộ khu ổ chuột lại
với nhau. Không sai, với thành phố này mà nói, nơi đây chính là khu ổ chuột,
bên trong phần lớn là hạng người giống cô. Phòng của cô nằm ở lưng chừng, leo
lên hết tầm mười phút. Vừa nghĩ đến đây, hai chân vốn đã không chịu nghe chủ
nhân sai khiến càng run lên bần bật.
Cô
đành vịn vào tường nghỉ lấy hơi một lát, rồi mới gắng gượng tiếp tục trèo lên.
Sắp
đến cuối tháng, thu nhập linh tinh vụn vặt tổng cộng mới gần ba ngàn, trừ đi
ăn, tiêu, còn lại được hai ngàn rưỡi. Gửi hai ngàn về nhà, còn tiết kiệm được
năm trăm, dù ít hơn so với tháng trước, nhưng có vẫn còn hơn không.
Nhà
cô ở tận vùng nông thôn hẻo lánh, có tất cả sáu anh chị em. Mặc dù kế hoạch hóa
gia đình đã triển khai vài chục năm, nhưng ở quê cô lại chẳng hề có hiệu quả.
Ngoại trừ việc thường xuyên bị người ta đến thăm hỏi để phạt tiền, khi rời đi lại
mang theo vài con trâu con lợn hay một ít đồ gia dụng chẳng đáng giá, mỗi nhà mỗi
hộ vẫn cứ lòi ra thêm miệng ăn. Cho dù là lúc đói kém nhất, công cuộc sản xuất
người vĩ đại cũng vẫn tiếp tục diễn ra.
Trong
nhà, cô là con cả, ở dưới còn ba em gái, hai em trai, hơn nữa còn có một người
bà già yếu. Mấy chiếc tàu há mồm khiến bố mẹ quanh năm làm nông đầu tắt mặt tối
cũng chẳng đủ ăn, huống chi em trai em gái cô còn đang đi học. Mỗi khi đến kì
mua sách vở, bố cô phải chạy vạy cúi đầu vay mượn khắp người quen trong làng.
Nhưng đại đa số họ hàng thân thích của nhà cô đều cùng cảnh ngộ thì có thể cho
mượn được bao nhiêu đây? Cho nên cô còn chưa học hết cấp hai đã phải theo chị
em trong thôn ra thành phố, cứ như lời cha mẹ nói, thứ nhất là vì kiếm tiền cho
các em đến trường, hai là tự lo cho mình một ít vốn làm của hồi môn. Hồi ấy,
thành tích ở trường của cô rất tốt, nếu tiếp tục học, nói không chừng có thể giống
em gái lớn, thi đỗ một trường đại học tiếng tăm.
Nghĩ
đến đây, Ngô Quế Lan bất giác bật cười, tự giễu mình mãi không chừa thói quen cứ
mỗi đêm khuya lại nhớ những chuyện đã qua. Cái gì mà học đại học với chả lập
gia đình, cô còn có hi vọng nữa hay sao?
Qua
một ngã rẽ, cô dừng lại lấy hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố về đêm rực rỡ
ánh đèn. Ở nơi đây cái gì cũng có, chỉ duy bầu trời trong sáng chốn quê hương
là không cách nào thấy được.
Thực
ra, khi mới đến đây, cô đâu có ngờ chính mình sẽ bước vào con đường này. Khi đó
cứ nghĩ, cho dù không được học nhiều, nhưng con người chỉ cần chịu khó ngay thẳng
làm ăn, cuối cùng thế nào cũng nuôi sống được bản thân. Nghĩ xem, khi đó cô mới
có bao nhiêu tuổi?
Một
bàn tay đỡ lấy thắt lưng đã tê rần, một bàn tay chống trên đầu gối, cô nhìn làn
khói trắng phả ra từ trong miệng, nhịn không được mỉm cười chua chát.
Là
mười lăm, hay là mười sáu tuổi…
Dòng
suy tư của cô đột nhiên bị cắt đứt, liền đứng thẳng người mà mỉm cười thờ ơ
nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Trong con ngõ nhỏ chật chội, mấy thằng
nhóc choai choai còn hơi sữa đè nghiến một thiếu nữ không ngừng gào khóc giãy
giụa xuống xé quần xé áo, như vậy hẳn là không phải đang đùa giỡn rồi. Dân sống
ở đây đủ loại thành phần hỗn tạp, mại dâm cờ bạc hút chích thứ gì cũng không
thiếu, mấy thứ cặn bã xã hội càng có đất tốt để nảy nòi. Chuyện thế này, nếu
không nói ngày nào cũng xảy ra thì cách ngày một lần cũng chẳng có gì là lạ, cô
nhìn mãi cũng thành quen mắt, chỉ không khéo là lần này “sân khấu” nằm ngay
trên đường cô phải đi, trừ phi lộn ngược lại tìm đường khác leo lên mới tránh
được. Haizz, mớ xương khớp rã rời của cô không chịu nổi tra tấn như vậy nữa
đâu.
“Cứu
tôi… cứu tôi với…” Thấy Ngô Quế Lan đứng đó, cô gái vừa đạp tên thanh niên trên
người mình ra, vừa khóc hướng về phía cô mà van vỉ. Trong tình cảnh này đột nhiên
bắt gặp một người, đối với cô gái kia mà nói hẳn không khác gì chiếc phao cứu mệnh
cuối cùng.
Cùng
lúc ấy, mấy thằng nhóc kia tất nhiên cũng phát hiện ra sự có mặt của cô. Theo
tiếng huýt sáo của tên canh gác, có ba tên nhàn rỗi liền lại gần mà vây lấy cô,
nhưng nhìn rõ mặt xong lập tức dừng lại.
“Cứ
tưởng ai, hóa ra là chị cả Lan.” Một tên trong bọn miệng ngậm điếu thuốc hỉ hả
cười nói bằng thứ giọng pha lẫn khẩu âm địa phương đặc sệt, một tay chống lên
tường cùng với hai tên còn lại che kín đường đi. “Sao? Hôm nay làm ăn lăn lộn
thế nào, có được nhiều không?” Ý tứ trắng trợn trong câu hỏi k