Nhật Ký Lấy Chồng

Nhật Ký Lấy Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326010

Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.

hà, cô Trương chạy ra mở

cửa, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, lúc đón lấy túi đồ không dám hỏi thêm câu

nào.

Sau khi về phòng, đầu tiên Y Y để các túi vừa đi shopping vào phòng thay đồ,

trong phòng ngủ có thiết kế thêm phòng thay đồ, mấy năm trước lần đầu tiên bước

vào đây, cô đã phải tròn mắt vì sự rộng rãi của nó, những chiếc giá xinh xắn

bày khắp phòng. Còn chồng cô thì đứng đằng sau cười nói : « Mua đi, đựng cho

đầy hết đi em ».

Lúc đó cô vô cùng mừng rỡ, cảm giác như được lên thiên đường, sà vào lòng anh

như một chú chim non. Nhưng hiện giờ, tất cả các giá đã được đựng đầy từ lâu,

những món đồ khiến mỗi người phụ nữ phải sáng mắt, ngày đêm mơ tưởng, có rất

nhiều cái thậm chí vẫn còn để nguyên mác, lẻ loi cô độc, đựng trong túi bóng

chưa bóc ra, giống như những diễn viên đã trang điểm kỹ càng sau cánh gà nhưng

lại không có cơ hội được xuất hiện trên sân khấu, lạnh lùng cười nhạo nỗi thê

lương của cô.

Còn hát gì nữa ? Áo gấm đi đêm, phù dung sớm nở tối tàn, không có ai thưởng

thức, quần áo sang trọng đẹp đẽ đâu cũng có ý nghĩa gì nữa ? Cô cũng cười khẩy,

trong tay còn xách một chiếc túi màu vàng cực lớn, cô vứt đại nó xuống đất,

quay đầu đi ra.

Gỡ tóc ra chui vào nhà tắm, lúc dội nước xuống, dường như Y Y nghe thấy trong

phòng có tiếng chuông điện thoại, chỉ kêu một hồi rồi dừng lại.

Không buồn để tâm, cô tiếp tục tắm, đám bọt trắng lan khắp người theo miếng

bông tắm. Điện thoại di động lại đổ chuông, cô vẫn không buồn để ý, đứng dưới

vòi nước nhắm mắt lại từ từ ngửa đầu ra phía sau, giữ nguyên một tư thế, hồi

lâu không nhúc nhích.

Người ướt sũng, cô ra khỏi phòng tắm, lúc lau người chuông điện thoại lại réo.

Đang đứng trước gương bôi kem dưỡng, lần này cuối cùng Y Y nhìn thấy vẻ mặt

kinh ngạc của mình trong gương.

Cô hiểu chồng mình, Ngưu Chấn Thanh là người tính tình chắc chắn. Nếu anh tin

chắc là cô ở nhà, gọi hai cuộc không bắt náy, chắc chắn cú điện thoại tiếp theo

sẽ gọi cho cô Trương, sau đó xác định rốt cục cô đang làm gì, việc gì phải gọi

liên tục như vậy, bận rộn hơn cả khi còn đang yêu nhau. Nhưng muộn thế này rồi,

ngoài anh ra còn ai gọi cho cô nữa ? Xảy ra chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy ?

Quấn khăn tắm vào người bước đến bên giường, cô đưa một tay tìm điện thoại

trong túi xách, tiếng nhạc réo rắt không ngớt, khiến cô có phần sốt ruột. Vừa

sờ thấy điện thoại, cô bèn bấm nút nghe đưa lên tai, « Có chuyện gì vậy ? Em

vừa tắm xong ».

« Y Y, anh đây ». Đầu bên kia là giọng nói rất trầm, rất quen thuộc. Đâu chỉ

mỗi quen thuộc, mà thực sự là khắc cốt ghi tâm. Máy điện thoại trở nên nóng

ran, tay cô run run, không cầm chắc được, súyt thì tuột khỏi tay.

Trấn tĩnh lại một lát, lúc cất tiếng, giọng cô lạnh lùng hơn rất nhiều, « Sao

lại là anh ? Có chuyện gì vậy ? »

« Y Y, anh đợi em ở chỗ cũ, em có đến không ? » Là anh. Từ trước đến nay anh

rất kiệm lời, mấy chữ ngắn ngủi nói rất chậm rãi, nghe bên tai lại cảm thây khó

khăn, dài dằng dặc.

« Xin lỗi, em không hiểu anh đang nói gì ».

Đầu bên kia không nói gì, dường như anh đang ở một nơi rộng rãi mênh mông, thấp

thoáng có tiếng côn trùng kêu, khiến điện thoại càng trở nên yên tĩnh, ngay cả

tiếng thở cũng bị phóng đại lên mấy lần.

Chỗ cũ ? Thôi đi, thời gian trôi qua, thế gian này có nơi nào là vĩnh viễn

không bao giờ thay đổi ?

Anh không nói gì, cô cũng không nói gì thêm nữa. Im lặng trong mấy giây, ngón

tay cô bấm nút ngắt cuộc gọi rất dứt khoát.

Sau khi ngắt cuộc gọi, cô ném điện thoại xuống giường, nghĩ một lát, lại cúi

người cầm lên, tắt máy.

Phòng ngủ quá yên tĩnh, sau khi ngồi lên giường, cô bật ti vi lên, để tiếng

người nói vọng vào.

Ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập nhạt nhẽo và cũ rích như hàng

trăm bộ phim khác, nhân vật nữ chính vừa bị bỏ rơi, đứng trên đường khóc thổn

thức.

Không hề cảm thấy dộng lòng, cô mở mắt thần người, rất nhiều khoảnh khăc vụn

vặt của quá khứ lần lượt hiện về. Cô nghĩ mình đã sống an nhàn quá lâu, vì thế

gần đây mới nghĩ ngợi lung tung, lại bị những chuyện không đâu quấy rối.

Người đàn ông mà mình đã bỏ từ lâu, tình cảm đã kết thúc từ lâu… Hôm làm đám

cưới không phải đã nghĩ kỹ rồi đó sao ? Kiếp này đã an bài rồi, an nhàn phú

quý. Cô đã lựa chọn một người đàn ông, và người đàn ông này tốt với cô.

Có người phụ nữ nào không theo đuổi những thứ này ? Chỉ có điều một số người đã

lãng phí tuổi xuân, để theo đuổi những cảm giác hư ảo, sau khi vấp ngã vô số

lần mới hiểu ra điều này. Người nào may mắn, sau khi hiểu ra vấn đề thì được

thỏa nguyện ; người nào bất hạnh, cả cuộc đời bị mình làm cho dang dở.

Cô chỉ là người ngay từ đầu đã kiên định mục tiêu, và hoàn thành nó một cách

thuận lợi, không hề lãng phí thời gian, chính vì thế cô là người phụ nữ có số

phận may mắn được mọi người ngưỡng mộ, có ai không thầm ghen tỵ với cô ?

Cô thầm nhắc đi nhắc lại những lời đó trong lòng.

Chiếc đèn đặt đầu giường mang phong cách phỏng cổ với những chùm tua rua màu

vàng rủ xuống. Ánh đèn màu trắng sữa tỏa khắp gian phòng dễ chịu, ngày ngày gấm

vóc


Old school Easter eggs.