
ông cần mua gì,” Chung Thanh Văn nói, “Đặt thứ này vào trong một va ly.”
“Ha ha,” cô cười nói, “Anh không mua sắm ư?”
“…Ừm.” Anh nói, “Đúng lúc thấy thứ này, tôi nghĩ rằng em sẽ thích, khi về va ly trống rỗng, không bằng chứa đầy.”
“Ha ha, thật khéo quá.”
Anh nói: “Em vui là được rồi.”
Nhưng sự thật là, vì gửi va ly hành lý này, anh chẳng những không thêm đồ của mình, mà còn bỏ lại mấy thứ ở Nhật Bản vốn đã nằm bên trong va ly.
“Còn có đĩa game hả?” Cô phát hiện món quà khác, “Anh tốt quá.”
“Không phải toàn bộ đâu.” Anh nói, “Phía dưới cùng còn có một vài CD nhạc.”
“Ồ?”
“Đặc biệt là cái cuối cùng.” Anh nói, “Là bộ sưu tập nhạc Ghibli phiên bản giới hạn.”
“Cái này rất đắt phải không?”
“Không đâu.”
Khi bên phía tiếp đón dẫn bọn họ đi tham quan một công ty giải trí, đối phương đã hỏi mỗi người thích nghe ca sĩ nào, nếu có thể thì sẽ tặng. Lúc ấy Chung Thanh Văn nói là Ghibli, những người đi theo đều rất kinh ngạc, không nhìn ra anh lại thích phim hoạt hình…
Để cảm ơn Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng định dùng tiền lương giúp việc trong một tháng mua một bộ dao sứ mười hai cái cho Chung Thanh Văn.
Đánh tennis xong, Chung Thanh Văn nói muốn đến nhà sách thành phố mua tài liệu, anh bảo Vương Vượng Vượng đi cùng.
Cô chui vào một biển tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản.
“Tôi thích nhất tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản,” cô nói, “Tiểu thuyết trinh thám Âu Mỹ chú trọng quá trình suy luận, tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản chủ yếu kể về một câu chuyện dị thường. Nhìn đến cuối cùng, chân tướng rõ ràng, trong lòng anh chỉ còn lại ba chữ lớn: “Oh my god!”
“…”
Cô cứ ở mãi bên trong lục lọi, nắm chắc tất cả thời gian để đọc, cô vốn nghĩ rằng Chung Thanh Văn khẳng định lập tức mua ngay rồi bảo cô đi, dù sao anh cũng là người bận rộn.
Nhưng không ngờ là, anh vẫn chờ cô.
Khi cô ngồi xổm trong khu vực tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản ba tiếng đồng hồ, thì anh đứng tại khu vực quản lý thương mại ba tiếng đồng hồ.
Đương nhiên, lúc ấy Vương Vượng Vượng không biết Chung Thanh Văn là đang chờ cô
Thời gian gần đây, Trương Tiêu thường xuyên hẹn Vương Vượng Vượng ra ngoài.
Lần nào hai người cũng trò chuyện rất lâu.
Vương Vượng Vượng đại khái hiểu được ý của Trương Tiêu, bởi vì đối phương biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng đối với tâm tình của mình, Vương Vượng Vượng không hiểu cho lắm.
Cô nghĩ rằng Trương Tiêu rất tốt, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cô còn vì thế mà đặc biệt hỏi bạn bè, loại tình huống này rốt cuộc nên tính sao.
“Sau này sẽ thích thôi.” Mọi người đều nói thế, “Có một số người trong nháy mắt liền cuốn hút ngay, có một số khác trong thời gian làm bạn thì lâu ngày sinh tình. Cậu thuộc loại từ từ hâm nóng, sẽ không bốc hỏa ngay từ đầu, nhưng theo thời gian trôi qua, hai người cùng nhau đi qua cầu vòng mưa gió, rốt cuộc không thể tách rời đối phương, như vậy cũng là tình yêu lâu dài, sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Thế,” Vương Vượng Vượng hỏi, “Các cậu đều như vậy ư?”
Đáp án khác biệt tùy người.
Nhưng có thể khẳng định, nhiều cô bạn không yêu ngay từ đầu.
Các cô đều nói, khi ấy bạn trai theo đuổi, bản thân luôn thấy đối phương không tệ, vì thế ở bên nhau, nhưng càng về sau càng thích, rốt cuộc không thể chia tay, sự khởi đầu trong tình yêu, nhiều lắm là có “một chút thiện cảm”. Còn vài người khác, thậm chí không hề có cảm giác, nhưng bạn trai theo đuổi quyết liệt, dần dần bị cảm động, nên thử tiếp nhận đối phương, hiện tại tình cảm tốt lắm.
Vương Vượng Vượng do dự.
Mình cũng sẽ thế sao?
Trương Tiêu là một người rất tốt.
Hơn nữa, có nhiều điểm chung với cô, thái độ xử lý sự việc rất nhất trí, lần nào hai người cũng tán gẫu thật lâu. Trương Tiêu có ý nghĩ chín chắn hơn, cô thậm chí có thể học được rất nhiều.
Đối phương bề ngoài tuấn tú, làm việc xuất sắc, còn có gì không hài lòng chứ?
Cô suy nghĩ vẫn nên tiếp xúc thêm một thời gian.
Không cần cố ý trốn tránh, tiếp tục tìm hiểu một thời gian, cuối cùng đưa ra quyết định.
Cũng không biết vì sao, các cô bạn cùng phòng còn tích cực hơn Vương Vượng Vượng.
Giống như lập thệ muốn cho Vương Vượng Vượng thoát khỏi kiếp độc thân.
Hiện giờ sắp bước vào mùa đông, ba cô bạn trong ký túc xá cùng nhau đan khăn quàng cổ cho bạn trai, cũng không quên kéo Vương Vượng Vượng làm cùng.
“Mau làm mau làm,” các cô đều nói, “Tặng cái này, rồi bảo anh ấy quỳ gối tỏ tình.”
“Đừng nói bậy mà…”
Nhưng các cô cứ bắt Vương Vượng Vượng phải học.
“Được rồi được rồi,” Vương Vượng Vượng chịu khuất phục, “Tớ làm trước, nhưng chưa tới lúc thì các cậu không được ép tớ tặng đó.”
“Biết rồi biết rồi.” Các cô bạn trả lời, “Đợi khi chính thức ở bên nhau rồi tặng, đến lúc đó đừng quên cảm ơn bọn tớ.”
“…”
Cứ thế, Vương Vượng Vượng vụng về đi theo học tập.
Từng mũi kim từng mũi kim, không phiền toái như trong tưởng tượng.
Hình như mình cũng không hết thuốc chữa…
Khi học lớp thủ công hồi trung học, các bạn nam học làm mô hình máy bay, các bạn nữ thì học đan. Lúc ấy giáo viên nhìn thoáng qua tác phẩm của Vương Vượng Vượng, sau đó hất cằm lên, nói rằng, em đừng học đan nữa, qua