
Quốc An không mang đủ
tiền. Họ gọi điện cho Quốc An nhưng anh ấy đi vắng, đành gọi tôi mang gấp tới
bệnh viện 2.000 tệ để cho cháu nhập viện. Tôi lo cuống lên. Hiện tại, tôi không
có nhiều tiền mặt như vậy, cũng không có thời gian đi lấy, làm thế nào bây giờ?
Sực nhớ tới Đạt Minh, thời gian của Đạt Minh rất linh động, chắc anh có thể sắp
xếp thời gian để giúp tôi. Tôi gọi điện gấp cho Đạt Minh, nghe xong anh đồng ý
ngay và đi liền
Tôi cảm thấy rất sốt ruột, không thể
đợi cho đến hết giờ làm việc, vội vàng chạy tới bệnh viện. Đúng lúc đó Gia Gia
đang được châm cứu, mẹ Quốc An ngồi cạnh con bé. Khoảng 6 giờ, Đạt Minh tới
cùng với một giỏ trái cây. Tôi vội đón lấy giỏ trái cây và cảm ơn anh: ”Đạt
Minh, thực sự cảm ơn cậu!” Đạt Minh phẩy tay, dáng vẻ rất đàn ông, ”Có gì đâu!
Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.
Tối đó, Đạt Minh cùng tôi túc trực
bên giường bệnh của Gia Gia. Sáng nay Hà Quốc An tới, thấy anh, tự nhiên tôi
căng hết cả người, chỉ muốn òa khóc. Hà Quốc An chào Đạt Minh trước, rồi cười
với tôi thay lời chào hỏi.
Tôi nói với Quốc An, “Anh đến rồi
thì tôi giao Gia Gia lại cho anh đấy, tiền nhập viện là mượn của Đạt Minh. Anh
trả lại cho Đạt Minh nhé! Gia Gia bị cảm nặng chứ không sao cả, tôi phải đi
trước đây”. Chưa hết câu tôi đã vội bước ra cổng bệnh viện, Quốc An chạy theo,
tôi dừng lại, anh đến bên tôi, “Tuyết Nhi, em khỏe không?” Tôi cúi đầu gật nhẹ
nhưng mắt đã ngấn lệ. Không muốn để Quốc An nhìn thấy, tôi xoay người chạy vội
ra khỏi cổng lớn bệnh viện. Tôi cứ chạy mãi, đến trước xưởng điêu khắc trên
quảng trường Nhân Dân thì ngồi bệt xuống khóc nức nở. Vẫn lại cứ cái cảm giác
buồn đau đó, tôi vẫn không thể nào quên được Hà Quốc An, người đàn ông mà tôi
đã một thời trọn lòng yêu thương. Dẫu ly hôn đã hơn nửa năm, mà tôi vẫn còn nằm
mơ thấy anh, không thoát ra nổi, bóng hình anh vẫn cứ ám ảnh tôi. Người đàn ông
mà tôi đã dâng hiến tình yêu đầu đời và cái quý giá nhất của người con gái vẫn
cứ hiển hiện sống động, bám chặt trong lòng tôi. Tôi thường nhủ lòng rằng,
“Tình yêu đã như con chim vỗ cánh bay đi, thì mình cần phải quên đi tất cả”.
Thế nhưng, sao chuyện xưa vẫn làm tôi khó quên đến vậy?
Đạt Minh đến bên lúc nào, tôi cũng
không hay. Thấy Đạt Minh, tôi rất xấu hổ. Đạt Minh không nói gì, chỉ lẳng lặng
đưa cho tôi miếng khăn giấy. Tôi lau khô nước mắt rồi cùng Đạt Minh lên xe. Xe
chạy chầm chậm, vòng vèo qua mấy con đường trong thành phố. Tôi mở rộng cửa sổ
xe, mặc gió mát thổi vào.
Mãi một hồi rất lâu sau đó, Đạt Minh
lái xe đưa tôi trở lại quảng trường Nhân Dân. Anh bảo, “Chuyện cũ rất khó quên
phải khônga ai cũng phải trải qua một giai đoạn tình cảm nào đấy”. Đạt Minh
dường như là đang tự nói với chính mình, lại giống như thể đang đọc bài cho ai
nghe.
Tôi lặng thinh và liên tục lau nước mắt.
Đạt Minh tiếp lời, “Tuyết Nhi, mình đưa cậu về nhé!” Tôi gật rồi lại lắc đầu,
nhưng Đạt Minh vẫn lái xe chở tôi về đến nhà, đứng đó nhìn tôi bước lên lầu.
Tôi ngồi thừ người trên ghế sofa, thấy mình mới tội nghiệp làm sao!
Quốc An gọi điện đến, tôi bảo, “Anh
còn tìm tôi làm gì chứ? Chu Tuyết Nhi ngày trước đã chết rồi, Chu Tuyết Nhi bây
giờ không còn liên quan gì đến anh nữa”. Nói xong tôi liền cúp máy.
Quốc An vẫn kiên nhẫn gọi tới mấy
lần, tôi mới bắt máy, anh ta nói, “Tuyết Nhi hãy tha thứ cho anh, anh đã làm em
phải đau khổ. Anh cũng khổ sở lắm, thực ra anh…”
Tôi hét lên trong điện thoại, “Thực
ra bản thân anh không thể tự quyết định được chứ gì. Đúng không? Được rồi, anh
đừng gọi điện đến làm phiền tôi nữa, tôi muốn được yên”. Hà Quốc An gọi mấy lần
nữa, tôi ngắt luôn đường dây điện thoại.
Người đàn ông đó thật đáng căm hận.
Tôi hận đến nỗi muốn lột da anh ta ra
Chủ nhật, ngày 15 tháng 4
Trời âm u có mưa nhẹ
T rời vừa sáng, tôi lại đến bệnh
viện thăm con. Bé Gia Gia của tôi đang ngủ ngon trên giường, bà nội cháu đang
ngồi một bên. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán Gia Gia, con bé mở mắt thấy tôi liền
cười rất tươi.
Bà nội con bé nói, “Gia Gia bây giờ
đã khỏe rồi. Bác sĩ nói khoảng 2 ngày nữa có thể xuất viện, nhưng mẹ muốn chiều
nay đưa cháu về. Ở đây lâu mẹ thấy mệt quá!”
Tôi nói, “Hay là ta cứ theo lời bác
sĩ. Mẹ không khỏe thì con sẽ xin nghỉ phép để chăm sóc Gia Gia cho”. Bà nội Gia
Gia im lặng một lát rồi thở dài, “Một gia đình đang yên đang lành thế mà giờ
đây tan đàn xẻ nghé thế này. Sau này con bé sẽ ra sao đây? Mẹ cũng già rồi,
không thể chăm sóc nó mãi như vậy được”.
Năm nay bà nội con bé, mẹ Quốc An,
cũng đã 62 tuổi. Bà nói thế cũng là thực lòng. Bà không đủ sức nuôi nấng Gia
Gia mãi mãi được.
Thấy vẻ mặt kháu khỉnh tươi tắn của
con, tôi bỗng thấy thương nó quá, rồi tương lai con tôi sẽ ra sao đây? Tất cả
đều tùy thuộc vào sự lựa chọn của chính tôi. Nếu như con bé theo tôi, thì tôi
sẽ dành cả cuộc đời mình cho con, dốc hết lòng chăm lo cho nó. Có người mẹ nào
lại không thương con mình chứ, nhưng cùng với lòng thương con lại có tâm lý
không muốn con mình trở thành hòn đá cản trở sự nghiệp và hôn nhân sau này của
mình. Nuôi dư