
bao
nhiêu thì vẫn thất bại trên người thất công tử.
Lý phủ cai quản gia đình,
đều giao chi phí từng phòng cho chủ mẫu của phòng đó. Thất thiếu phu nhân có
thể thống trị từ trên xuống dưới, trung thành tuyệt đối, nguyên nhân lớn nhất
là vì… tiền cả tháng của tất cả, từ trên xuống dưới, đều do chính tay nàng phân
phát.
Không nghe lời? Không
nghe lời thì chờ cảnh nghèo rớt mùng tơi đi. Thân là một tiểu thư thanh tú khuê
các nhã nhặn, thất thiếu phu nhân chưa bao giờ đánh đập, cũng không phạt ai
phải quỳ bao giờ. Sai nhỏ thì mời ngoan ngoãn đứng sát vào tường, yêu cầu ba
điểm là gót chân, đầu gối và lưng phải sát với tường,
đứng không đúng thì sẽ có một ma ma dạy dỗ lấy gậy trúc đập cho thẳng,
tuyệt đối không tổn thương gân cốt, lại đau đến mức nước mắt ròng ròng.
Đứng như thế cũng có chỗ
hay, vừa làm mệt chết người vừa chỉnh sửa phong thái. Những
thiếp thất với thông phòng thích nói cho sướng miệng, buôn dưa lê bán dưa chuột
kia, sau nửa năm chịu phạt thì đều nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, khiến lão phu
nhân phải khen ngợi thất thiếu phu nhân biết dạy dỗ người, thiếp thất thông
phòng lại chỉ có thể nuốt nước mắt vào trung bụng.
Nhưng công cụ giết hại chính
thức chính là… trừng phạt kinh tế.
Dạy dỗ như trên mà vẫn
không thay đổi? Không sao. Thất thiếu phu nhân không đánh cũng không mắng, chỉ
giữ hộp trang sức, cất rương quần áo, giảm tiền tiêu tháng, cắt phí phấn son.
Kích động đi, làm mưa làm gió đi. Vậy vẫn còn cách diệt cỏ tận gốc.
Chiêu này vốn rất hiệu
quả ở phòng ba, lại không ngờ thất thiếu phu nhân để thất công tử diệt cỏ tận
gốc.
Vừa phát tiền tiêu tháng
xong, lại để hắn đập trộm khóa, lấy hết tiền đi đánh bạc.
Một trận gió thu thổi
qua, cực kì thê lương và sát khí.
Thất thiếu phu nhân luôn
cẩn thận suốt mười mấy năm qua, luôn khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn,
luôn theo đủ một trăm hai mươi quy tắc… tức giận rồi.
Thiếp thất thông phòng
càn rỡ quấy rối, nàng nhịn; thất công tử lạnh lùng trào phúng với nàng, mỗi
tháng lại có một tối đến quầy rối nàng, nàng nhịn; trộm trang sức đưa cho hoa
khôi của lầu xanh, nàng nhịn; một trăm phần trăm là một tên công tử
bột cộng thêm cực kì phế vật, nàng
nhịn…
Trộm tiền của nàng, cái
gì?! Trong khoản tiền đó còn cả tiền ăn của phòng ba trong một tháng… Đánh bạc
hết sạch thì tháng này ăn bằng gì?! Nếu không phải nàng nhìn xa trông rộng,
chôn tiền cưới xuống dưới mặt đất, không phải là đã bị trộm hết sạch rồi?
Không thể dựa vào thì
thôi, lại còn thành trộm nhà! Không sợ kẻ địch là sói, chỉ sợ đồng đội là heo…
Đây là heo, heo đó!
Thế là thất sĩ quan huấn
luyện kiêm thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán tức giận đi vào sương phòng của Liễu
di nương, tóm tên hồ đồ vẫn đang ngủ ngày dậy, kéo lỗ tai heo của thất công tử
tôn quý, lôi đến giữa nhà, cho hắn nằm ngang, mặt cúi xuống, trói tay chân hắn
lại, giơ tay lên… hung dữ đập vào mông hắn.
Vừa đánh vừa mắng, hỏi
hắn đã biết sai chưa, đã biết lỗi chưa.
Gió hiu hắt thổi, sông
Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi, chẳng trở về [3'>.
Nghe thấy tiếng khóc như
giết heo của thất công tử, đám đàn bà con gái xung quanh vừa sợ hãi vừa ngưỡng
mộ. Hình tượng của thất thiếu phu nhân nháy mắt đã cao hơn gấp vạn, gần như là
đầu đội trời chân đạp đất.
- Chú thích:
[1'> Không ai đánh người
hay cười, bắt người miệng ngắn: ở đây chỉ Mộ Dung Xán luôn tươi cười nên không
ai nỡ ghét, hay giúp đỡ người khác nên những người được giúp đỡ phải kiêng nể,
không dám gây khó dễ.
[2'> Thải y ngu thân: một
điển cố về một ông cụ đã hơn 70 nhưng vẫn hành động như trẻ con để làm cha mẹ
già vui vẻ, ở đây chỉ việc hiếu thuận.
[3'> Gió hiu hắt thổi,
sông Dịch lạnh, tráng sĩ ra đi, chẳng trở về: trích từ “Sử ký: Thích khách liệt
truyện”.
Đánh đến đau cả tay,
giọng của thất công tử cũng khàn đi, thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán mới dừng
tay… Sau đó liền òa khóc.
Đương nhiên không phải vì
thương thất công tử… Nghĩ hay thế. Đó là sự ẩn nhẫn suốt mười mấy năm đã đến
cực hạn, vất vả lắm mới thấy ánh sáng, hóa ra lại chỉ là một que diêm, vừa sáng
là vụt tắt.
Nàng rất ủ rũ, cực kì ưu
thương, mất hết ý chí. Sớm biết thế này thì thà để di nương gả nàng cho thiếu
gia ngu ngốc của tể tướng, ít nhất bị đánh cũng không dám nói ra, nàng còn có
an nhàn sống qua ngày… Nếu không thì cái người ốm ốm yếu yếu ở sân sau của nhà
tể tướng, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt…
Ít nhất tốt hơn cái tên
thất công tử ăn chơi gái gú này!
Ông trời ơi, nàng cũng
không mong cái gọi là một đời một kiếp chỉ có hai người… Vô nghĩa, có thể ba vợ
bốn nàng hầu thì làm gì có ai chọn chung tình. Tôi cũng chẳng phải hàng dùng
một lần, còn tin tưởng sát na [1'> tức vĩnh hằng gì chứ… Nhảm nhí!
Những gì nàng muốn chỉ là
một bát cơm yên ổn, một cái giường yên ổn, mọi người hòa thuận rồi cùng được
lợi. Có thể sinh được con cái là tốt nhất, nếu không thì nhận nuôi một đứa…
Hoặc là rất nhiều đứa. Kiếp trước nàng muốn làm giáo viên mẫu giáo, lại bị mẹ
bắt đi học quân sự… Chứ nàng không muốn sinh nhiều đâu.
Yêu cầu của nàng quá đáng
lắm