
Đông Trẫm thú vị nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, không sợ chết tiếp tục khiêu khích.
"Nếu như tôi thật thích, muốn theo đuổi Tâm La bảo bối thì sao?" Hải Khiếu yên lặng một lát, thình lình nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Đông Trẫm.
"Cậu không ngại thì thử một lần, tôi vô cùng mong đợi."
Đông Trẫm trợn mắt hốc mồm, đây là phản ứng gì? Không những không ngăn cản, còn khích lệ hắn thử một lần.
"Đông thiếu cậu thảm. Lúc này cậu thật chọc giận Nhị gia rồi." Nhậm Thất đã
có gần mười năm không thấy biểu tình khủng bố như vậy của Nhị gia, coi
như là một vài việc đưa đến chuyện bên trong huynh đệ Diêm Tường chín
năm trước, Nhị gia cũng chỉ là lạnh lùng dửng dưng. Không nghĩ tới, đã
cách nhiều năm, nụ cười kinh khủng nhất lúc tuổi trẻ khinh cuồng, bởi vì một bảo mẫu mà xuất hiện lần nữa. Hắn có dự cảm tương lai sẽ rất bận
rộn.
"Có ý tứ gì?" Lần đầu tiên Đông Trẫm cảm thấy mình chơi quá.
"Cậu đừng tưởng rằng những năm này Nhị gia tu thân dưỡng tính, coi hắn như
là con mèo nhỏ hiền dịu, vậy cậu sai mười phần. Nhị gia là con sư tử
hung mãnh, cậu ở trên địa bàn của hắn, vật nơi này đều là hắn sở hữu,
trước hắn lười biếng mặc cho cậu càn quấy, là bởi vì cậu chưa chạm đến
móng vuốt của hắn. Nhưng bây giờ, cậu cứu tỉnh hắn."
"Sao nghe vào giống tôi đã quấy rầy một con quái vật?" Da đầu Đông Trẫm tê dại sờ sờ cằm của mình.
"Cũng gần như thế." Khóe miệng Nhậm Thất co quắp, "Đông thiếu, ngài tự lo
thân thật tốt, tự mình bảo trọng. Thủ đoạn của nhị gia, tôi sợ ngài
không chịu nổi."
Nhìn bóng lưng rung rung rời đi của Nhậm Thất, Đông Trẫm có loại cảm giác kỳ quái là mình bị lừa. Hắn quay đầu hỏi lão quản gia.
"Chú Toàn, mới vừa rồi có phải Nhậm Thất đang cười hay không?"
Trên khuôn mặt già nua của chú Toàn hiện lên nụ cười sâu xa.
"Đông thiếu, cám ơn cậu." Nói xong, lão quản gia cũng bước đi thong thả, bỏ lại Đông Trẫm đầu đầy mê hoặc.
Hải Khiếu trở lại gian phòng của mình, bỏ đi áo khoác, nằm ở trên giường.
Hắn có chút kinh ngạc tại sao mình sẽ xung động như vậy, thiếu chút nữa
liền bị Đông Trẫm chọc giận. Từ sớm hắn đã biết Đông Trẫm tò mò với Tâm
La, theo lý hắn không nên có cảm giác không thoải mái thế này, nhưng khi Đông Trẫm ngả ngớn khen ngợi Tâm La xinh đẹp, không đứng đắn nói muốn
theo đuổi cô thì phản ứng trực giác nhất của hắn lại là muốn ném Đông
Trẫm ra.
Bất tri bất giác, hắn cũng bị Mật Tâm La đầu độc sao?
Nhưng cô rõ ràng chỉ an phận bảo mẫu của cô, thỉnh thoảng miệng mồm lanh lợi một phen, chưa từng cố ý hấp dẫn hắn. Hắn lắc đầu tự giễu, hoặc là
đàn ông đều thật đê tiện? Phụ nữ tự đưa tới cửa, mặc dù không có liên
tục không ngừng né tránh, trong lòng cũng sẽ không nghiêm túc coi trọng. Ngược lại nếu không để ý lờ đi, lại liều mạng theo đuổi? Hắn cũng không biết. Chẳng qua cho dù ở trong năm tháng xuân phong đắc ý (công việc
thuận lợi) tuổi trẻ khinh cuồng nhất của hắn, cũng không có người phụ nữ nào có thể nhẹ nhàng dễ dàng ảnh hưởng đến hắn giống Tâm La.
Hắn đối với mình khá thành thực, không thể phủ nhận hắn thưởng thức Mật Tâm La, ngày càng chung đụng, càng làm cho hắn phát hiện ưu điểm của cô,
trí khôn, dũng khí, nghị lực, ưu nhã, tỉnh táo, còn có kiên nhẫn. cô là
một người nữ không tầm thường.
Nhưng mà, mặc dù Nhậm gia đã dần
dần đem trọng tâm sự nghiệp chuyển dời đến trên kinh doanh hợp pháp,
nhưng dù sao từng đứng đầu trong hai giới hắc bạch, ít nhiều có mấy kẻ
thù. Hiện nay bọn họ yên ổn bận rộn sinh sống, đều là con em Nhậm gia
dùng tánh mạng đổi lấy, hắn không thể bảo đảm mưa gió sẽ không nổi lên
lại, như vậy hắn vẫn chỉ thích hợp làm một người lạnh tình.
Lý trí và tình cảm, thật là bối rối! Hắn than nhẹ một tiếng, chín năm trước hắn đã biết rồi, không phải sao?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nhận nghe.
"Nhị gia, tôi là Vân Lãng, tiểu thiếu gia có cái gì không đúng, tựa hồ đã đánh nhau với người ta."
"tôi biết." Hắn cúp điện thoại, liền nghe được một tiếng sập cửa khổng lồ.
Hải Khiếu cau mày, Anh Nhất là con hắn, mặc dù buồn buồn không mấy nói
chuyện, nhưng rất hiểu biết lễ phép, chưa bao giờ dùng phương thức
nguyên thủy mà ngây thơ như vậy biểu đạt sự phẫn nộ của hắn. Hơn nữa,
buổi sáng còn tốt, sao tan học trở về đã thay đổi thành trâu đấu (con
trâu trong trò đấu trâu, chọi trâu) rồi?
Từ trên giường đứng dậy, hắn đang chuẩn bị đến phòng của Anh Nhất xem cho ra lẽ, lại nghe thấy
tiếng gõ cửa hơi nhỏ, là thanh âm ôn hòa của Tâm La đang hỏi ý:
"Anh Nhất, cô Tâm có thể vào không?"
Kế tiếp, hắn nghe được cửa bên cạnh mở ra lại đóng lại, hắn suy nghĩ một
chút, xuống lầu vào mật thất thư phòng, điều tra hình ảnh ở phòng con
trai, lẳng lặng quan sát lắng nghe.
"Anh Nhất, tại sao phát
giận?" Tâm La cũng chỉ hỏi thế này, bởi vì cô nhìn thấy vết thương trên
mu bàn tay của Anh Nhất đang cúi đầu, làm như bẻ tay với người mà tạo
ra, vội vàng ngồi xổm người xuống, nâng tay của hắn, ôn nhu nhẹ nhàng
vuốt ve.
"Những vết thương này, là bởi vì bạn bè đánh nhau mà có sao? Có thắng nổi đối thủ?"
"Cô Tâm, tại sao cô không hỏi nguyên nhân cháu đánh