
ườn xào chua ngọt, cô ăn bốc bằng tay luôn, nhem nhuốc hết cả mặt, Sa Nghị lấy khăn lau cũng không kịp.
“Ngon quá, mẹ nuôi, ngon quá đi. Con còn có thể ăn hai bát cơm nữa ấy chứ” Cô giơ hai ngón tay bóng nhãy ra
“Haha, nghe bùi tá đấy, ăn được là tốt rồi, đừng học mấy cô gái, gì mà giảm cân chống béo, Bối Bối ăn nhiều chút nhé, nào” nói xong bà gắp cho Bối Bối một khúc cá.
“Bối Bối gần đây ngoan hơn nhỉ, ăn cơm không cần người đút nữa rồi” Sa Hạo Khang bật cười, nhìn đứa con gái nhỏ này, tâm trạng ông thấy tốt hơn hẳn
“Hừ, con không cần đút từ lâu rồi mà” Vừa nói cô vừa dùng mu bàn tay lau miệng.
“Ấy, không phải có giấy ăn đây sao, lấy tay lau sao sạch được, lát nữa lại làm bẩn quần áo giờ” Sa Nghị vội đưa cô giấy ăn
Ăn cơm xong, bà Sa giữ bọn họ ở lại ngủ, vừa khéo mai là chủ nhật, hai người không phải đi làm.
Tới giờ đi ngủ, Sa Nghị thì đọc sách, Bối Bối mất hứng bèn bật dậy tìm khắp phòng Sa Nghị tất cả những cuốn vở và sách anh để lại nhà lúc còn đi học.
“Hừm, Nghị Nghị, sao không thấy anh viết nhật ký nhỉ?”
“Không có đâu, em im lặng chút cho anh nhờ, qua đây nào, ngoan, ngồi xuống”
“Không thích, Nghị Nghị, em phát hiện chữ anh viết trong quyển này rất xấu nhé”
“Quyển em cầm là sách từ hồi anh học tiểu học, chữ em viết hồi tiểu học có thể đẹp hơn anh không”
“Hừ, mẹ em nói, chữ em hồi tiểu học rất dễ nhìn”
“Thôi đi, anh còn không biết chắc, đó là do dì dỗ dành em thôi, chữ em hồi tiểu học phải gọi là xấu như quỷ ý”
“Linh tinh, linh tinh, mai em sẽ về nhà lấy vở hồi tiểu học cho anh xem”
“Còn cần phải về nhà em lấy sao, trong ngăn kéo bên trái bàn kia toàn bộ là vở của em đấy”
Bối Bối nhảy tới xem, cô không nói nên lời, đây là do cô viết sao? Chữ vừa mập lại vừa to, còn xấu hơn cả Sa Nghị, hồi bé sao cô lại thấy mình viết đẹp nhỉ.
“Hừ” Cô bé nào đó mất hứng
“Được rồi, qua đây, xem cái này đi”
Bối Bối cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề, cô nhăn nhó lê tới
Lúc tối, khi Sa Nghị đi tắm, dạ dày của Bối Bối hơi khó chịu, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Đột nhiên, cô “ọe” một tiếng, nôn hết ra mép giường, nước mắt giàn rụa, cô khó chịu tới nỗi òa khóc, Bà Sa còn chưa ngủ, nghe thấy Bối Bối khóc trong phòng Sa Nghị, bà còn tưởng chồng son cãi nhau nên định qua khuyên nhủ thì Sa Hạo Khang kéo bà lại bảo đừng để ý, bọn nó đầu giường cãi nhau cuối giường lại làm hòa ý mà.
Một lát sau, không nghe thấy tiếng Sa Nghị an ủi, Bối Bối thì vẫn còn đang khóc, lúc này bà mới thấy không được bình thường, bà vội vã chạy qua, phát hiện Bối Bối chỉ mặc mỗi đồ ngủ ngồi trên giường, dưới đất là một mảng hỗn độn.
“Ôi, Bối Bối, Bối Bối, sao thế?”
Thấy mẹ nuôi tới, Bối Bối có chút ngượng ngùng, cô nôn cả ra giường, càng thêm tủi thân, khóc càng dữ dội hơn.
“Khó chịu quá, mẹ nuôi, con khó chịu”
“Sa Nghị đâu rồi, ôi, thằng bé này chạy đi đâu rồi, làm mẹ lo lắng chết mất” Bà khẩn trương nghiêng người Bối Bối để mặc áo vào cho cô, tránh để cảm lạnh
“Huhu, anh ấy đang tắm”
Bà Sa ngoảnh đầu bước ra, đá hai phát lên cửa phòng tắm, “Còn tắm hả, mau ra đây, Bối Bối nôn nhiều quá”
Sa Nghị đang chà xà phòng lên người, giọng mẹ hòa với tiếng nước chảy nên anh không nghe rõ, anh tắt nước hỏi, “Mẹ gọi con hả?”
“Không gọi con thì gọi ai, nhanh, con để một mình Bối Bối trong phòng, con bé nôn đầy ra đất rồi này, nhanh lăn ra đây” Nõi ong, bà liền đi tìm thuốc cho Bối Bối
Bối Bối nôn? Nghiêm trọng tới nỗi anh mặc kệ chưa rửa sạch xà phòng trên người, lập tức mặc quần đùi rồi để phần trên trần trụi ra ngoài.
“Bối Bối, để anh xem nào, em sao thế?”
“Huhu” Thấy Sa Nghị tới, cô bèn choàng hai tay quanh cổ anh khóc
“Bé à, không sao, không sao, bây giờ còn khó chịu không?”
“Huhu, khó chịu, bụng khó chịu lắm”
Lúc này, bà Sa cũng bước vào, “Hay là do ăn phải món gì hỏng không? Nôn tới nỗi này cơ mà!” Bà định tìm thuốc cho Bối Bối nhưng lại không biết nên lấy thuốc g
“Hay là do buổi tối ăn nhiều sườn? Hôm nay Bối Bối ăn hết nửa đĩa, lại còn ăn một bát cơm lớn nữa” Sa Nghị có chút gấp gáp, từ trước tới giờ Bối Bối chưa từng bị thế này
“Mẹ nghĩ nên cho con bé uống thuốc chống nôn?”
“Vớ vẩn” Ông Sa cũng mở cửa vào, “Thuốc làm sao có thể uống tùy tiện? Bố gọi tài xế rồi, Sa Nghị, con đưa Bối Bối tới bệnh viện khám xem sao, con với Bối Bối nhanh chóng thay quần áo đi”
Sa Nghị tay chân luống cuống mặc quần áo cho Bối Bối, anh còn sợ giờ đã muộn nên ngoài trời lạnh do đó anh bọc cô trong một tấm chăn mỏng, rồi bế cô xuống nhà
Bà Sa muốn đi nhưng ông Sa nói bà đi theo cũng không có tác dụng gì, vì vậy bà ở nhà quét dọn qua căn phòng để lát nữa Bối Bối về có thể ngủ ngon giấc.
Sa Nghị nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Đến phòng cấp cứu, bác sĩ bảo cô đi xét nghiệm máu xem có phải ngộ độc thức ăn không, Bối Bối vừa nghe thấy phải đi lấy máu thì lập tức nói mình khá hơn rồi, không còn khó chịu nữa. Cô nói Sa Nghị đặt cô xuống, có điều đi vội nên ngay cả giầy Bối Bối cũng chưa kịp đi, cô cứ thế chân trần bị bế ra ngoài, bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục để anh bế thôi
Tuy cô không muốn nhưng vẫn phải đi lấy máu, đợi