
ia như sư phụ, đáy lòng Tu Qua cảm thấy rất bất bình và phẫn uất nên nó liền chà đạp tầng mây dưới chân đến mức tung tóe như hoa rơi, để lại một vệt mây khói dài phía sau.
Hai người bay trên không trung khoảng hai canh giờ, trên trời cũng không giống như tưởng tượng lúc trước của Liễu Triêu Hoa là có rất nhiều yêu quái cùng bay lượn. Trên này chỉ có một tầng mây trải rộng đến mênh mông khôn cùng, nối tiếp với tầng mây chính là một bầu trời bao la xanh thẳm trong vắt. Bay lượn giữa bầu trời rộng lớn như thế này khiến Liễu Triêu Hoa cảm thấy trong ngực tràn đầy sự bình yên và nhẹ nhàng, dường như mọi phiền não trong lòng đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Tu Qua đang giương cánh bay lượn trên trời bỗng nhiên ngừng lại, ở nguyên tại chỗ thu cánh lại rồi bay vút lên cao, nó nhìn xuống bên dưới một cái rồi nói với Liễu Triêu Hoa: “Triêu Hoa, đưa cái khăn kia cho ta ngửi một chút.”
Trong lòng Liễu Triêu Hoa liền căng lên, nàng vội vàng lấy ra chiếc khăn của Liễu Triêu Dương từ trong ngực áo đưa tới trước mũi Tu Qua, có chút khẩn trương nói: “Ngươi ngửi thấy được gì sao?”
Tu Qua im lặng bay vờn quanh một chỗ mấy vòng mới nói: “Chúng ta hạ cánh xuống xem thử. Phía dưới có đánh nhau, ngươi cẩn thận một chút.”
Liễu Triêu Hoa nghe vậy cảm giác khẩn trương trong lòng liền căng ra giống như một sợi chỉ mảnh, thoáng chốc cũng khiến cho lòng nàng cực kỳ căng thẳng. Tu Qua thu cánh lại, lao xuống từ trên không trung cao vạn trượng. Liễu Triêu Hoa nhìn xuống mặt đất thì thấy cảnh đồi núi càng ngày càng rõ ràng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy núi rừng xanh biếc trùng điệp. Tu Qua đột nhiên dang cánh dừng lại giữa không trung rồi sau đó nhanh chóng bay ngược lại hơn mười thước. Liễu Triêu Hoa đang định thắc mắc thì từ mặt đất đột nhiên có mười mấy cột lửa hình rồng dữ tợn bốc lên kèm theo tiếng rít gào, nàng còn có thể nghe rõ trong những tiếng gầm thét kia xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương chói tai.
Không khí nóng bỏng đập vào mặt sau đó liền theo cột lửa hạ thấp xuống dưới. Liễu Triêu Hoa hơi nheo mắt lại, sau khi đôi mắt thích ứng được với ánh lửa trước mặt, nàng mới nhìn xuống phía dưới. Vừa nhìn xuống Liễu Triêu Hoa liền giật mình, ở bên dưới chính là Liễu Triêu Dương mặc một thân áo xanh, cả người chật vật nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống kiếm giữ cho thân thể cân bằng, vừa lạnh lùng nhìn về phía trước vừa thở hổn hển một cách khó nhọc, hiển nhiên là đã bị dồn đến đường cùng.
Rừng cây xung quanh Liễu Triêu Dương còn đang bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bốc lên thiêu cháy tất cả những thứ có thể bắt lửa. Mặt đất cháy đen lấy Liễu Triêu Dương làm trung tâm, bị đốt ra thành một vòng tròn thật lớn.
Quanh người Liễu Triêu Dương có rất nhiều thứ gì đó bị cháy co lại thành những viên tròn tròn đen nhánh rơi lả tả, chúng tản ra mùi khét rất khó ngửi, nhìn từ xa lại càng không thấy rõ đó là cái gì. Liễu Triêu Dương thở dốc như muốn nổ tung lồng ngực, hai mắt nàng đỏ bừng, những tia máu li ti nổi lên dày đặc trong khóe mắt, sát khí ngưng đọng ở mi tâm nàng càng lúc càng nồng đậm. Ánh mắt Liễu Triêu Dương nhìn chằm chằm vào rừng sâu, ngay cả vết thương trên bắp chân và ở phía sau lưng dường như cũng không thèm để ý đến.
Tiếng sột soạt từ sâu trong rừng truyền đến, giống như là có rất nhiều bàn chân nhỏ đạp lên cành khô lá rụng, khắp nơi trên mặt đất nổi lên một đám đen đông nghìn nghịt kéo tới, từ xa nhìn lại đám màu đen này tựa hồ như không có điểm cuối.
Chỉ có cẩn thận nhìn kỹ mới có thể thấy rõ đám đen lúc nhúc tràn ra kia là do rất nhiều con yêu nhện màu đen cao khoảng một thước tạo thành. Đám yêu nhện vây quanh rìa của vùng đất bị cháy đen, do dự không dám tiến tới. Liễu Triêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn chúng, mặt không có chút biểu tình nào, chỉ có tay cầm kiếm là hơi hơi run rẩy. Sau đó nàng đột nhiên ho ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lúc này đám yêu nhện tựa hồ ý thức được Liễu Triêu Dương đã bị dồn đến đường cùng, bắt đầu rục rịch thăm dò tiến vào vòng tròn cháy đen mấy bước rồi lại lui về thật nhanh. Cứ như vậy vài lần, bọn chúng thấy Liễu Triêu Dương không có phản ứng gì, tám cái chân dài nhỏ của chúng lập tức chạy như bay mà lên, tốc độ kia có thể sánh với tuấn mã, quả thực có thể gọi là thần tốc.
Liễu Triêu Dương tuyệt vọng cười ha hả, tay cầm kiếm càng chặt, khó nhọc đứng thẳng lên, cả người nàng đã không có một chút khí lực nào, ngay cả kiếm trong tay cũng sắp cầm không nổi nữa.
Lúc này một con yêu nhện dẫn đầu đã đến trước mặt Liễu Triêu Dương, nó mở rộng vòm miệng đầy xước măng rô(1) sắc nhọn, nhảy lên muốn cắn Liễu Triêu Dương. Liễu Triêu Dương nhắm mắt lại, cảm giác vô cùng tuyệt vọng khiến nàng nỉ non tên của Phó Nguyên, khóe môi dường như đang nở nụ cười.
Như vậy, liền có thể gặp nhau rồi…
(1) Xước măng rô: tình trạng da xung quanh móng tay bị khô lại rồi tước thành sợi, sợi đó là măng rô, ở đây có thể hiểu đó là những chiếc xúc tu có lông thường thấy ở quanh miệng của con nhện.
Tuy nhiên nàng chờ một chút cũng không thấy đau đớn như mình