Nhị Gia Nhà Ta

Nhị Gia Nhà Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321004

Bình chọn: 8.5.00/10/100 lượt.

dỗ bên kia.

Hai cô nương lại nhất định phải tranh hơn thua, đều nói mình bị đánh nhiều hơn một cái, muốn Nhị gia làm chủ. Nhị gia người nào cũng luyến tiếc không muốn đánh, nhìn quanh một vòng, vừa lúc nhìn tới chỗ ta.

Vào lúc đôi mắt như nước thu nhìn thấy ta, trong lòng ta liền lộp bộp, lập tức nảy sinh dự cảm không tốt.

Kết quả dự cảm trở thành sự thật, Nhị gia nhẹ nhàng nâng bước tiến tới, đi tới trước mặt ta, cho ta một cái tát.

Cái tát đó nói nhẹ cũng không nhẹ, nếu

hỏi có nặng hay không, nếu thật có thể hình dung được, thì có lẽ Dương

Nhị gia nguyện ý dùng sức mạnh nhất ở trên người Hầu Tử nha hoàn là ta

đây.

Ta là một con khỉ thức thời, cho nên trong nháy mắt khi ăn cái tát kia, ta liền lập tức quỳ xuống nhận lỗi.

Sau đó Dương Nhị gia dùng giọng nói lười nhác chỉ có riêng ở mình nói với hai cô nương kia: “Bấy nhiêu là được rồi.”

Chuyện này kết thúc tại đây.

Mãi cho đến hôm nay, ta vẫn không rõ rốt cuộc tại sao Nhị gia lại phiến ta một cái tát đó.

Có lẽ là để uy hiếp, có lẽ là để trấn an, cũng có thể là do Nhị gia thấy ta không vừa mắt, cho nên mới làm như vậy.

Có điều, đó là lần đầu tiên Nhị gia chạm vào ta.

Ta thường nghe thấy bọn nha hoàn thông

phòng huyên thuyên với nhau, nói Nhị gia có bao nhiêu lợi hại, nhất là

vào lúc làm những chuyện đó, quả thực thoải mái ngất trời. Cái đêm sau

khi bị ăn cái tát kia, ta có chút ngoài ý muốn nghĩ, lần này xác thực là thoải mái ngất trời.

Sau đó có một ngày, phu nhân đại giá quang lâm, kêu Nhị gia tới nói chuyện nguyên một đêm.

Bọn nha hoàn tụ tập một chỗ đau xuân buồn thu. Ta hiếu kỳ, liền qua hỏi. Bình thường các nàng sẽ không thèm nói

với ta, nhưng xem ra lần này thật sự rất thương tâm, ngay cả việc khinh

bỉ ta cũng lười làm, liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Vừa nghe ta đã hiểu được.

Thì ra phu nhân muốn tìm vợ cho Nhị gia.

Khi đó Đại gia thành thân đã hơn ba năm,

con trai cũng đã có một đứa, Nhị gia vì còn mải chơi, cho nên cũng không thèm để ý đến đại sự của mình. Mấy năm nay lão gia đã dần giao công

việc làm ăn của mình cho Đại gia quản lý, khi mọi chuyện gần xong xuôi,

mới nhớ đến việc hôn nhân của Nhị gia.

Nhị gia mặc dù ăn chơi trác táng, ham

chơi lại háo sắc, thanh danh rất thối. Nhưng thế lực Dương phủ lớn, bạc

xài không hết, cho nên vẫn có rất nhiều người tới cửa cầu thân.

Phu nhân hỏi ý kiến Nhị gia, Nhị gia cũng không nói gì thêm, chỉ bảo phu nhân cứ chọn người đẹp vào.

Phu nhân chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, thở dài rời đi.

Sau đó, lão gia và phu nhân chọn cho Nhị gia con gái một nhà buôn trà.

Nhà buôn trà này cũng không vừa, rất có tiếng ở thành Hàng Châu. Con gái bọn họ năm nay vừa mới mười sáu, đang tuổi hoa.

Hai nhà sắp xếp gặp mặt nhau một lần, ngày đó Nhị gia dậy trễ, không thèm sửa soạn, cứ vậy mà đi ra.

Kết quả tiểu cô nương kia mới thoáng nhìn thấy đã bị khí chất lỗi lạc của Nhị gia hấp dẫn, vốn cha mẹ đối phương

còn có chút chần chừ, nhưng vừa nghĩ đến Dương gia nhà lớn nghiệp rộng,

cũng dư sức dưỡng một gã nhị thế tổ[3'>, thế nên cũng nhận lời.

[3'> nhị thế tổ: chỉ con cháu gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Thế là phu nhân bắt đầu thanh lý các tiểu nha hoàn trong viện Nhị gia.

Nửa tháng đó, trong viện suốt ngày đều

vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, khiến ta mất ngủ mấy ngày liên tiếp,

mặt càng gầy giống như khỉ.

Nhưng mà, ít nhiều cũng nhờ cái mặt khỉ

này, trong thời gian quét sạch nội viện, phu nhân căn bản sẽ không nhìn

tới ta, vì thế ta an an ổn ổn ở lại trong viện Nhị gia.

Trừ ta ra, trong viện Nhị gia còn có một

lão bộc hơn năm mươi tuổi, ngoại trừ hai người chúng ta, trong viện ngay cả một con chuột cái cũng không có. Sai vặt, hộ viện, quản gia, thuần

một màu nam nhân.

Lần này Nhị gia hết sức bất mãn.

Ai cũng biết, tính tình của Nhị gia rất

khó chơi, lúc có nữ nhân dỗ dành thì không sao, lúc mà không có nữ nhân, đó quả thực là một con chó hoang đã mất dây cương – à không, ý ta chính là ngựa hoang.

Lão bộc Phùng bà hơn năm mươi tuổi tai bị lãng, thế nên chỉ còn lại ta suốt ngày bị Nhị gia dằn vặt.

Ta ở viện Nhị gia hơn hai năm, còn không

bằng hai tháng tiếp xúc với Nhị gia đó. Dù cho hắn chơi chim trong viện, chơi chán xong cũng sẽ đạp ta hai phát.

Ta dám phản kháng sao, đương nhiên là không dám.

Thế là suốt ngày ta bị Nhị gia lấy ra trút giận, trong lòng thầm mong mau qua năm mới.

Vì sao ta lại trông mong mau qua năm mới, bởi vì hôn kỳ của Nhị gia là ngay lúc cuối năm.

Qua năm mới, nữ chủ nhân của viện tới rồi, Nhị gia sẽ không còn sức đi đạp ta nữa.

Ngay lúc ta tính ngày trôi qua, Nhị gia lại xảy ra chuyện.

Mà nói chính xác hơn, không phải Nhị gia xảy ra chuyện, mà là Dương gia xảy ra chuyện.

Lần đó lão gia vì chuyện làm ăn mà định

đi một chuyến đến Giang Tô, đúng lúc Nhị gia ở nhà nhịn không nổi, đang

muốn trốn đi kỹ viện thì bị bắt trở lại, lão gia nóng giận quá liền lôi

Nhị gia đi cùng.

Nhưng vừa mới đi, đã xảy ra chuyện.

Cụ thể là chuyện gì, loại tiểu nha hoàn

như ta này không thể nào biết hết đượ


Old school Swatch Watches