
ếm thử hay là chúng ta hãy về phòng tiếp tục nghiên cứu nghiên cứu?”
“Câm miệng!” Nàng mặt đỏ bừng, vừa vặn phát giác Hoằng Cảnh đang ở trong lòng vặn vẹo, lập tức đem con trả lại Ứng Trị.
“Ôm hắn!”
Ta nghe theo, đang cùng nàng dây dưa ân ái, cho nên không thấy nàng lộ
tia cười ra xấu xa, ta sửng sốt một chút, bỗng nhiên cảm giác thân mình
nóng lên, cúi đầu…….
Chỉ thấy Hoằng Cảnh một bên ôm sách trân quý, một bên khanh khách cười, một bên ở ta trên người, đi tiểu!
Ta lập tức sắc mặt tái đen, mà nàng lại còn cười cười.
“Ngươi là cố ý …… Người tới cho Gia!” Ta đem Hoằng Cảnh giao cho nô tỳ xử trí, sau đó xiêm y cũng không vội đổi, hùng hổ trì hướng nàng tới gần.
Nàng thấy tình thế nguy hiểm, vội cước bộ chạy nhanh đi. Mà hiện giờ Ứng Trị đuổi theo nàng, giống như đi săn mãnh thú.
Hai người trong Vương phủ chạy đuổi nhau, hấp dẫn đến sự chú ý của bọn hạ
nhân tuổi còn nhỏ thiếu niên cùng các thiếu nữ, bọn họ nhìn thấy Vương
gia cùng Vương phi lòng tràn ngập hâm mộ.
“Vương gia cùng Vương phi thật sự là ân ái nha!”
“Có đôi khi cũng khắc khẩu ! Bất quá càng ầm ỹ, Vương gia cùng Vương phi tình cảm càng tốt, thật là kỳ quái!”
“Làm việc đi, làm việc đi, cái gì kỳ quái!”
Hỉ Quý hiện làm tổng quản trong Vương phủ, nhìn thấy mọi người không làm
việc đứng bàn tán nên quản giáo bọn họ vài câu, đến khi mọi người bị
đuổi đi làm việc, chính hắn lại nhìn về phìa trước xem xét bộ dáng liếc
mắt đưa tình của chủ tử, lòng dâng lên mùi vị ngọt ngào.
Ta bắt được nàng, đem thê tử đang giãy dụa ôm thật chặt, không để ý đến có bao nhiêu người nhìn thấy.
“Gia, đừng để Thiếp đi, xiêm y của Ngài không sạch sẽ!” Nàng một bên kháng
cự, một bên yêu cầu Ứng Trị trở về phòng rồi hãy tiếp tục.
Ta ôm lấy nàng, bước chậm đi hướng phòng ngủ, công khai lên án:
“Không phải ngươi làm hại Gia sao? Biết Hoằng Cảnh muốn đi tiểu cũng không nói một tiếng, cố ý bảo Gia ôm……”
Vào phòng ngủ sau, đem nàng thả đến trên giường, không nói hai lời ta liền
áp đảo, đem một thân đồng tử nước tiểu tất cả đều lây qua kẻ đầu sỏ gây
nên.
“ Để Thiếp tắm cho Ngài, có thể chứ?” Nàng vẻ mặt thuần khiết hỏi.
Ta không thể thuần theo. “Nếu ô uế, liền cho bẩn một ít cũng không sao!”
Ta nhanh nhẹn cởi bỏ xiêm y của mình.
Nàng nhìn lên da thịt của Ứng Trị, ánh mắt dần dần mê loạn, nàng chăm chú
nhìn Ứng Trị đem tất cả biểu tình của Ứng Trị cất chứa vào trong óc
vào sâu trong lòng.
Thành thân hai năm , cảm tình giữ phu thê bọn họ ngày càng làm sâu sắc, ngay cả chính bọn họ cũng không có thể lý giải vì sao lại trầm mê đối phương như thế ?
Nàng nhận được thư của mẫu thân trong thơ có nhắc đến Lưu Thuận Nghiêu lại
nạp thiếp, hắn cùng Mông Cổ công chúa khắc khẩu, sự tình huyên toàn Kinh Thành đều biết.
Mà nàng cùng Ứng Trị cho dù mỗi ngày khắc khẩu, hai trái tim cũng chặt chẽ gắn bó bên nhau.
Ứng Trị từng nói với nàng, không nghĩ tới muốn thay đổi Vương phủ lại càng
không muốn tăng thêm nữ chủ nhân cho Vương phủ, mà nàng cũng sẽ hết sức
cố giắng chăm sóc thật tốt Ứng Trị.
“Ngươi cười cái gì? Vui vẻ vậy sao?” Ta nhẹ vỗ lên da thịt rơn bóng của nàng, ánh mắt dời đến hai lúm đồng tiền mê người của nàng.
Trước kia Ta luôn ngại tướng mạo không đủ khuynh quốc khuynh thành của nàng,
nay lại cảm thấy nàng càng ngày càng nhiều nhiều hấp dẫn .
“Có đôi khi nhìn đến Ngài, Thiếp liền cảm thấy thực vui vẻ.” Nàng nâng lên tay ôm lấy cổ Ứng Trị.
“Đó là do Gia có sức quyến rũ rất lớn.” Ta cũng cười .
Hai người dùng lời lẽ vô cùng ôn nhu thân thiết quấn quanh nhau, nàng phấn nộn da thịt dần diễm đỏ ửng.
Ta phát ra âm thanh thỏa mãn thở dài, cả người khí lực tạo lên kịch liệt
tình triều, dưới thân thiên hạ cùng ta đắm chìm ở bể tình, lúc chìm lúc
nổi.
Kích tình qua đi, nàng cũng Ứng Trị cùng nhau tắm, trước nàng không đồng ý
vẹo vặn thân mình như rồi từ từ nàng nhắm lại hai mắt hưởng thụ, mọi
động tác tắm đều là do Ứng Trị làm.
Nha hoàn vì bọn họ sửa sang lại giường, tiếp theo đem Hoằng Cảnh khóc không nít bế tiến vào.
“Giao cho bà vú chăm sóc là được, ôm tới làm cái gì?” Tắm rửa xong, Ta thấy
Hoằng Cảnh đang nằm trên giường quay cuồng, không lên tiếng thật không
được.
Tuy rằng yêu thương con, nhưng ban đêm là giờ phút riêng tư thân mật của
phu thê, có con ở, vướng chân vướng tay không tiện. Ta vì hắn đã nhịn
vài tháng, thật vất vả đợi cho hắn đi ra khỏi bụng nàng, vậy mà giờ còn
nằm đó gây trợ ngại cho ta.
Ta mặc dù bỏ tật xấu chiếm lấy giường, đá người xuống giường, nhưng Hoằng Cảnh là một đứa nhỏ ta không dám phiêu lưu mạo hiểm để hắn ngủ cùng.
“Tiểu Vương gia khóc muốn Vương phi……” Nha hoàn bất đắc dĩ bẩm báo, đều không phải là nàng tự chủ trương, thật sự là không dỗ được tiểu Hoằng Cảnh.
Tiểu Hoằng Cảnh đang quay cuồng tự nhiên dừng lại bất động, mở lớn ánh mắt
nhìn về phía bọn họ, miệng run lên, phát ra âm thanh “Nương…… Nương……”
“Ngài có nghe không? Tiểu Hoằng Cảnh vừa mới nói chuyện !” Nàng mừng rỡ chạy trên giường ôm lấy con lại hôn lên trán Hoằng Cảnh:
“Hoằng Cảnh ngoan, nhiều kêu vài tiếng cho Nương nghe.”
Ta cũng không chịu