
ười vứt bỏ chính là động lực báo thù! Kha gia có lỗi với mày, giết Kha
Bá Ấp, mày lại đi xét nghiệm, có thể lấy thân phận đường đường đại thiếu gia
của Kha gia để có được mọi thứ của Kha gia, đến lúc đó, mày mới có thể chân
chính trở thành người mạnh mẽ.” Giọng nói âm trầm không ngừng cổ vũ ý chí tà ác
trong lòng hắn.
“Nhưng mà... anh không chỉ muốn giết Kha Bá Ấp, ngay cả cô gái kia cũng
không buông tha...” Hắn nắm đầu mình, bị ác cảm trong lòng không ngừng cắn xé.
“Ả đó là chướng ngại, mày so với ai khác đều rõ ràng hơn, ả không biết từ
nơi nào nhảy ra, có được sức mạnh cùng ta giống nhau bất khả tư nghị lực lượng,
có ả ở đây, muốn giết Kha Bá Ấp so với lên trời còn khó hơn, cho nên trước trừ
bỏ ả. Mọi trở ngại không nên có trong kế hoạch của chúng ta đều phải loại bỏ
sạch sẽ, như vậy, vinh hoa phú quý của chúng ta mới có thể đến tay.”
“Không! Tôi không muốn đả thương người khác! Làm như vậy là không đúng! Không đúng!” Hắn lại lần nữa rống to.
“Oh? Thật thanh cao a! Người
thiện lương chưa kìa! Mày cũng không ngẫm lại, là ai gọi ta đến, lúc mày biết được
Kha lão chính là cha mày, mày yếu ớt liều mạng cầu ta, khi đó trong lòng mày
muốn gì?”
“Tôi...”
“Là cái gì? Nói a?”
“Tôi... Tôi...” Hắn ấp úng.
“Mày sẽ không tha thứ họ Kha, mày nói mày muốn trả thù, trả thù Kha lão đối
với mẹ mày bội tình bạc nghĩa, trả thù người Kha gia đuổi mẹ con mày ra khỏi
nhà, làm cho mẹ mày đang có thai lưu lạc đầu đường, thống khổ cả đời! Mày chính
miệng nói với ta mày muốn hủy Kha gia, không phải sao?”
“Đừng nói nữa!”
“Cho nên ta mới đến giúp mày a. Chúng ta hợp tác khăng khít, vận dụng năng
lực của ta lại thêm một chút hắc ma pháp, tùy thời đều có thể đốt Kha Bá Ấp
thành tro, biến mất khỏi thế giới này.”
Hắn run run, không trả lời.
“Nhưng mà, trước khi giết
hắn, ta muốn làm thịt ả kia trước. Ả rất nguy hiểm, ả có được sức mạnh sâu
không thấy đáy, ngày đó ả đứng sau cửa thủy tinh thăm dò mày, cơ hồ lập tức
liền hoài nghi mày, để kẻ địch quá mức thông minh sống sót là tàn nhẫn với bản
thân, biết không? Chúng ta bất luận ra sao cũng phải giết con ả họ Lãnh kia!”
“Anh... sẽ không phải là đối
thủ của cô ta.” Hắn đã thấy cô từ ngọn lửa trí mạng bình an đi ra, khí lạnh
khiếp người kia vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ hắn.
“Phải không? Không cần thiết,
ả muốn bảo vệ tên nhóc họ Kha kia, như vậy, để ả chết trong tay người ả bảo vệ
là được rồi.” Tiếng cười âm trầm càn rỡ tràn ngập toàn bộ căn phòng.
“Anh muốn làm thế nào?”
“Ta có máu Kha Bá Ấp a! Khinh Khinh đáng yêu trong quán bar Thiên Đường của
mày đã giúp ta lấy một giọt máu trân quý của Kha gia, dùng được lắm a, ha ha
ha!”
“Anh...”
“Ta muốn để Kha Bá Ấp tự mình trừ bỏ hộ vệ của hắn, đợi đến khi hắn sức yếu
thế cô, ta lại hủy diệt hắn.”
“Anh điên rồi! Cút ngay!” Hắn kêu to.
“Ta không điên, mày mới điên, Khang Chính Thời.” Tiếng nói âm trầm kia bay
đi xa.
“Không…”
Một tiếng la kinh hãi từ trong miệng hắn phát ra, chấn động toàn căn phòng
kín, tủ âm tường cùng giá sách đều vì sóng âm của hắn mà lung lay, ly thủy tinh
trên bàn cũng bị phá vỡ, trong không khí tràn ngập khí nóng, bốn phía không
ngừng va chạm, tìm đường ra...
Hồi lâu sau, mọi thứ đều yên ổn trở lại, Khang Chính Thời mồ hôi ướt đẫm
trừng mắt nhìn phòng bị làm loạn, liều mạng thở phì phò. Cửa phòng không biết
khi nào bị mở ra, thổi vào một luồng gió lạnh, trung hòa độ ấm trong phòng.
Hắn ngẩng đầu nhìn gương trên tường, trong gương hắn hai mắt mê loạn, sợ
hãi, bất lực không thể thoát khỏi sự trói buộc của một sức mạnh nào đó, hình
ảnh kia, cùng hình tượng thận trọng biết kiềm chế ngày thường của hắn thật khác
xa.
Đó là hắn, Khang Chính Thời, khi xấu xí yếu ớt nhất!
Hắn thống hận cầm lấy chai rượu ném vào gương, mặt kính vỡ vụn cùng rượu đỏ
tràn ra đan vào nhau tạo thành một bức tranh thảm thiết, mà hắn, giống như bị
nhốt trong một không gian vỡ vụn cùng máu tanh, vĩnh viễn trầm luân.
***
Trong lòng Kha Bá Ấp, điều tra Khang Chính Thời đương nhiên cấp bách, nhưng
làm thế nào cho Lãnh Quan ở trước mặt anh cởi giáp cũng là việc cấp bách, cùng
cô ở chung thời gian càng dài, hứng thú của anh đối với cô cũng dần dần gia
tăng, anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể đã không thể áp chế.
Sẽ không phải là càng không chiếm được càng muốn có chứ? Anh chưa bao giờ
khát cầu một người phụ nữ đến như vậy, cũng chưa bao giờ gặp đối tượng khó giải
quyết như vậy, phụ nữ trong tự điển của anh đều là hoa, mặc kệ kiều diễm, tươi
mát hay có gai, anh đều có cách hái xuống cho vào túi, không tốn chút sức.
Nhưng Lãnh Quan không phải hoa, cô là tuyết! Là tuyết cố gắng muốn bắt lấy,
sẽ tan rã trong tay. Anh không biết nên làm thế nào mới có thể có được cô, nắm
giữ cô, càng không biết đầu óc mình bị gì mê hoặc mà lại từ từ động tâm với vẻ
đạp lạnh như băng của cô...
Động tâm? Không! Anh chỉ là muốn cô mà thôi, chỉ cần chạm qua cô, anh tin
tưởng bệnh anh sẽ tốt lên, đúng vậy! Thuần túy là dục vọng, thuần túy là khát
cầu.
Anh tức giận đấm bàn, khiến Lãnh Quan đứng xa xa trong vườn ho