
ộ dáng chống cự ương ngạnh kia , xa xa thoạt nhìn giống như là sủng vật không nghe lời đang ở cùng chủ nhân cáu kỉnh.
Kỳ quái! Anh dựa vào cái gì như vậy liền đem cô lôi đi? Làm như cô dễ khi dễ lắm a! Bọn họ hiện tại nhưng là đang ở riêng , anh dựa vào cái gì lôi cô về nhà? Còn nữa, cô đã không phải tiểu quai quai trước kia, cô đang cố gắng làm cho chính mình trở nên cứng rắn, anh nếu còn muốn ăn hiếp cô, cửa nhỏ đều không có đâu!
“Buông, Thường Khắc Khiêm, anh mau thả tôi ra, đau !” Cô kêu to, mặc kệ chung quanh.
Nghe thấy cô kêu đau, Thường Khắc Khiêm rốt cục buông tay, cô rụt vội tay đau, vẻ mặt u oán lại bất hảo trừng mắt với anh.
“Vì sao không tiếp điện thoại của anh?” Cô có biết hay không, anh bị nhốt ở Âu Châu không thể động đậy, gọi điện thoại trở về lại không tìm thấy người, trong lòng có bao nhiêu sốt ruột?
“Tôi muốn ly hôn.”
“Vì sao tự ý chuyển đi?” Nhìn tủ quần áo trống rỗng, giá sách trống rỗng , nhìn 1 chiếc bàn chải đánh răng cô đơn , anh khó chịu đến độ sắp chết!
“Tôi muốn ly hôn.”
“Cho dù muốn cùng anh ly hôn, em có cần thiết nhanh như vậy liền đi gặp mặt không?” Thường Khắc Khiêm cực lực nhịn xuống một cỗ tức giận mãnh liệt sắp bùng nổ.
Cô bị anh trừng hơi hơi co lại bả vai, “…… Đổi công tác khác, mọi người thay tôi tổ chức chào đón người mới đến.” Tuy rằng bọn họ muốn ly hôn, nhưng chỉ cần chưa hoàn thành thủ tục, cô liền vẫn là vợ Khắc Khiêm , cùng người đàn ông khác gặp mặt, cô biết là chính mình đuối lý.
Hai hàng lông mày giật mình nhướng lên, “Em đổi công tác? Chuyện khi nào? Vì sao em đều không có đề cập qua?” Thường Khắc Khiêm kinh ngạc hỏi.
Anh đó là cái khẩu khí gì, giống như đều là cô sai! Anh có cho cô thời gian nói sao? Mỗi ngày bay bay bay, thật vất vả trở lại, liền bỏ rơi cô đi tìm người phụ nữ khác, anh có cho cô thời gian nói sao?
Đình Đình nói rất đúng, nhường nhịn đàn ông 3 phần , họ sẽ đè lên đầu lên cổ mình, từ giờ trở đi, cô không những không nhường anh mà còn cho anh kinh hỉ đầy nhà =))..(TL: ta k hỉu nên tự chém đấy)
“Có cần hay không thượng trình viết báo cáo? Thời điểm anh đi ra ngoài khoái hoạt tiêu dao cũng không nói với tôi a!” Uông Mộ Di đem lời dạy của bạn tốt luật sư của cô khiêu khích, một chữ đổi nói cho Thường Khắc Khiêm nghe, còn thực dũng cảm ưỡn ngực.
Cô nghĩ đến như vậy là có thể chọc giận anh, làm cho anh đồng ý cùng cô ly hôn, không nghĩ tới, hắn cư nhiên nở nụ cười……
Hắn là bệnh thần kinh sao?
“Học người ta ưỡn ngực? Anh cũng không phải không biết ngực của em.” (Min : sặc sặc sặc…)
“Anh….” Hơi quá đáng, anh đây là ở cười nhạo bộ ngực của cô nhỏ sao? “Anh, anh vương bát đản.”
“Tiểu ngoan, không cần như vậy, em gần đây nói chuyện trở nên thô lỗ.”
Hừ, tiểu ngoan? Ai a, là kêu chó hay gọi mèo? Cô không nhìn anh, bước qua.
“Đi, đã khuya, trước theo anh về nhà đi, ngày mai anh sẽ giúp em chuyền đồ về.” Thanh âm của anh mềm mại dụ dỗ.
“Không cần! Chúng ta đã ở riêng, hơn nữa tôi muốn ly hôn.”
“Anh nói rồi. Anh sẽ cho em một lời giải thích vừa lòng, em chẳng lẽ không thể trước hết nghe xem anh nói thế nào, lại quyết định muốn hay không phán anh tử tội sao?”
Anh mệt chết đi, bởi vì không có tin tức của cô, mấy ngày mấy đêm không ngủ, ngàn dặm xa xôi gấp gấp trở về, cho tới bây giờ, anh đều không thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi đâu! Sẽ không thể trước cùng anh về nhà, cho anh uống chén nước, lại ngồi xuống hảo hảo nghe anh nói sao?
“Không cần, tôi không cần trở về với anh , tôi muốn ở riêng, sau đó ly hôn.” Cô thực quá mức rồi.
“Mộ Di, anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn.”
“Anh dù không muốn cũng phải muốn, thời điểm anh gặp gỡ bên ngoài nên biết sẽ có một ngày nhưvậy .”
“Anh không có ngoại tình, anh cùng Mai Lâm chỉ là bạn bè.” Anh nhịn không được tăng thêm ngữ khí.
“Cho dù anh có nói một trăm lần, tôi cũng sẽ không ngốc đến tin tưởng anh, gặp lại sau.” Uông Mộ Di bỏ lại lời nói rồi xoay người rời đi.
Thường Khắc Khiêm tiến lên giữ chặt tay cô, nói cái gì cũng không chịu thả.
“Buông!”
“Không cần cố tình gây sự như vậy, có cái gì hiểu lầm chúng ta về nhà nói.”
Lại còn nói cô cố tình gây sự, rốt cuộc là ai vô tâm vô phế?(không tim không phổi-thờ ơ , vô tâm ) “Tôi không cần.”
Uông Mộ Di dùng tay trái tự do lấy di động ra, vội vã ấn số điện thoại Tiểu Diệu ý đồ cầu cứu. Không nghĩ tới bị Thường Khắc Khiêm một phen đoạt đi qua.
“Đưa đây, trả lại cho tôi!”
“Theo anh về nhà, anh liền trả lại cho em.”
Vừa lúc một chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua, hai viên cảnh sát bên trong nhìn thấy hai người giằng co, lập tức đem xe dừng ở ven đường, xuống xe xem xét. “Đây là đang làm cái gì? Tiên sinh, mời lập tức buông tay vị tiểu thư này ra .”
“Cảnh sát tiên sinh, mau cứu tôi, anh ta muốn bắt tôi…” Uông Mộ Di vừa thấy cảnh sát đến, vội vàng lớn tiếng ồn ào.
Lời Uông Mộ Di nói làm cho Thường Khắc Khiêm đương trường sắc mặt đại biến! “Uông Mộ Di, em nói hươu nói vượn cái gì?”
“Tôi không có nói bậy, anh chính là nghĩ muốn bắt tôi, ngươi khống chế tự do thân thể của tôi.” Hừ, mấy ngày nay cô nhưng là cùng Đình Đì