
kinh ngạc không thôi.
Uông Mộ Di thực tự nhiên để cho anh nắm tay cô, cũng đã quên giãy dụa, “Không cần đi sân bay đón mẹ cùng bà nội sao?”
“Bà nội nói như vậy thực phiền toái, không cho anh đi, bất quá anh đã sắp xếp xe đi sân bay đón, cho nên chúng ta động tác tốt nhất nhanh một chút.”
Thường Khắc Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, lộ ra nhợt nhạt mỉm cười, bước chân chuyển từ đi bộ sang chạy chầm chậm, làm cho Uông Mộ Di đành phải đi theo hắn, rảo nhanh chân lên.“Chậm một chút, Khắc Khiêm, em đang đi giày cao gót!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo một cá, cô nghĩ mình nhất định sẽ có nụ hôn để đời với đất mẹ, may mắn, cánh tay rắn chắc lập tức nắm ở eo nhỏ của cô, đúng lúc giúp cô ổn định trọng tâm, cô tựa vào trong lòng Thường Khắc Khiêm, chưa kịp định thần trừng lớn ánh mắt, dùng sức hà mồm thở gấp.
“Thực xin lỗi, chân em có bị thương không?” Hắn thân thiết vội hỏi.
Lắc lắc đầu một cách ngốc nghếch, tiếng như muỗi kêu, “…… Không, không có.”
Nghe được câu trả lời của cô, mày rậm nhíu lại mới nhẹ nhàng mở ra, “Vậy là tốt rồi, không chạy, anh dắt em chậm rãi đi, xe để ở phía trước.”
“Vâng.” Bàn tay gầy nhỏ bị bàn tay lớn ấm áp của anh bao lấy, Uông Mộ Di không biết nên hình dung tâm tình chính mình giờ phút này như thế nào, cảm giác giống như trở lại khi hai người lần đầu tiên gặp mặt chân tay luống cuống, chỉ có thể tùy ý để anh dẫn mình, từng bước một đi về phía trước.
Cô nhìn bóng dáng anh, trong lòng, trong mắt tràn đầy hoang mang……
Anh vài lần quay đầu coi chừng bước đi của cô, khuôn mặt tuấn dật luôn mang theo một chút cười yếu ớt.
Chờ xem, mặc kệ phải tốn bao nhiêu thời gian, cho dù hao hết sức lực để chờ đợi, anh đều phải đem em một lần nữa trở lại, còn muốn chứng minh anh là người đàn ông đáng giá cho em phó thác cả đời!
Bởi vì lo lắng đến lúc đó có vấn đề, hơn nữa bà nội trải qua hơn mười mấy giờ bay đường dài, trở lại Đài Loan đã là buổi tối, Thường Khắc Khiêm cùng Uông Mộ Di lựa chọn cùng nhau làm việc nhà và nấu ăn, dùng phương thức ấm áp nhất hoan nghênh hai vị trưởng bối đến.
“Nha đầu, nói cho bà nội, Khắc Khiêm có khi dễ con hay không?” Dáng vẻ bà nghiêm túc mà thành thật.
Uông Mộ Di còn tưởng rằng cô biểu hiện không đủ tự nhiên, bị lão nhân gia nhìn ra manh mối, chạy nhanh bồi cười, “Không có, thật sự không có, con có thể thề với trời!”
Bà nội nở nụ cười,“Vậy là tốt rồi, thằng nhóc này nếu dám khi dễ con, ta lập tức thỉnh xuất gia pháp đánh cho nó mông nở hoa.”
“Mẹ, ăn cơm trước, ăn no lại tán gẫu.” Mẹ Thường Khắc Khiêm lên tiếng nhắc nhở.
“Được, ăn cơm liền ăn cơm, cơm nước xong, nhìn xem bà nội mang quà gì cho các con.”
Đột nhiên, Thường Khắc Khiêm gắp một miếng thịt bỏ bỏ vào trong bát Uông Mộ Di, không chỉ cô kinh ngạc, liền ngay cả bà nội cùng mẫu thân cũng vẻ mặt không thể tin nhìn về phía anh.
Thường Khắc Khiêm nhìn thấy ánh mắt của ba người phụ nữ, không cần nghĩ ngợi lại đúng lý hợp tình nói: “Mộ Di cô ấy không ăn cá.”
Dứt lời, hai vị trưởng bối nở nụ cười, nhưng về phần người nào đó được cho là không ăn cá, khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng rực, xấu hổ cúi xuống, nhịn không được ở trong lòng nói thầm, Thường Khắc Khiêm, diễn trò liền diễn trò, có cần cố sức như vậy không?
Qua một hồi lâu, cô thật vất vả hơi chút ổn định nỗi lòng, cảm thấy mặt mình bớt nóng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Bà nội, canh đậu hủ này ăn với cơm thực ngon nha, bà nếm thử đi.” Cô giúp bà nội múc một muỗng, cũng đưa một muỗng đến trong bát mẹ chồng, “Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi, xem hương vị được không?”
Hai người lập tức múc một muỗng thử, không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên, thay nhau khen ngợi.
“Vì sao anh không có? Anh cũng muốn!”
Thường Khắc Khiêm giống đứa nhỏ đòi kẹo, trực tiếp cầm chén tiến đến trước mặt cô, hại Uông Mộ Di khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa hồng lên, vội vàng giúp anh múc một thìa canh đậu hủ, nghĩ mau mau trốn anh.
Ai ngờ Thường Khắc Khiêm diễn trò đến nghiện, ăn rất nhiều đồ ngon, còn thẳng thắn la hét đây là nhân gian mỹ vị ngon đến mất hồn, hại cô ở trước mặt bà nội cùng mẹ anh siêu cấp ngượng ngùng, hận không thể trốn xuống dưới gầm bàn.
Uông Mộ Di âm thầm nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể bởi vì động tác nhỏ này mà mềm lòng với anh, bọn họ là vợ chồng đã ở riêng, tùy thời đều có thể ly hôn, những việc làm này thuần túy là tiết mục diễn xuất vì trấn an bà nội, cô tuyệt đối kiên trì giữ vững lập trường!
Dùng bữa tối xong, cô giúp mọi người pha trà thơm, còn cầm điểm chút đồ ăn nhẹ, bốn người an vị ở trên sô pha phòng khách tán gẫu chút việc nhà, bởi vì sợ bà nội cùng mẹ quá mệt mỏi, không đến mười giờ, liền đều tự trở về phòng rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Thường Khắc Khiêm ở phòng tắm rửa mặt, trằn trọc nghe được tin tức Hoàng Ý Như thật vất vả bãi bình một nhà lớn nhỏ, cấp tốc gọi điện thoại đến đây, ngay mở đầu liền dặn dò cô,“Trời ạ, Uông Mộ Di của tôi nha, cậu không phải nói quyết làm quả hồng cứng rắn sao? Như thế nào lại tốt như vậy, tùy tiện liền đáp ứng yêu cầu của anh ta? Có bản lĩnh, bà