Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326535

Bình chọn: 7.00/10/653 lượt.

út choáng váng đầu, sau đó liền thấy năm

người đứng ở nơi đó. Anh cười đi về phía trước.

"Hàm

Tử..."


Cố Mặc Hàm tự giễu cười: "Tớ thật sự đã sống vô

dụng nhiều năm rồi, vậy mà lại thua trong tay của một người phụ nữ. Đầu Đá,

Sính Dã, đã liên lụy đến các cậu."


Thạch Lỗi vỗ vỗ bờ vai của anh.

"Các

cậu còn nhớ rõ bài thơ kia của Từ Chí Ma [1'>không? Trong biển

người mênh mông tôi đi tìm những người bạn tâm giao nhất của mình, có được là

may mắn của tôi, không có được cũng là vận mệnh của tôi, cứ như vậy mà thôi.

Khi đó cảm thấy rất đạo đức giả, bây giờ nhìn lại nói thật là đúng, đây chính

là vận mệnh của tớ, là vận mệnh của tớ mà ..."


Cố Mặc Hàm ngửa đầu nhìn thẳng mặt trời, con mắt hơi

thấy đau, anh nâng tay phải lên che mắt, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống,

tan biến vào trong tóc.

Hốc mắt Lý Thanh Viễn có chút hồng, "Triệu

Tịch Vũ con tiện nhân đó, tớ đây tìm người xử lý cô tôi, cùng lắm thì tớ đền

mạng cho cô tôi!"


Hà Văn Hiên ngăn cậu tôi: "Vô

dụng, Triệu Tịch Vũ đã nói qua, một khi cô tôi chết, người của bang Thanh Điền

sẽ cho Tần Vũ Dương chôn cùng cô tôi, chúng tôi đề phòng được một lúc, chứ

không đề phòng được cả đời. Bang Thanh Điền chúng tôi không thể đối kháng lại

được, ít nhất trước mắt chỉ được như vậy. Hiện tại, chỉ có thể nhịn."


Trên xe quay về thành phố C, Cố Mặc Hàm nhắm mắt lại

dựa vào trên ghế ngồi, im lặng đến đáng sợ.

Khi một người luôn luôn nổi loạn bỗng nhiên phải thỏa

hiệp với thực tế, thường thường là lúc đáng sợ nhất.

Di động Cố Mặc Hàm reo lên, anh nhận, thanh âm Triệu

Tịch Vũ truyền đến.

"Mặc

Hàm, anh nghĩ xong chưa? Kéo dài thêm nữa, em sợ Tần Vũ Dương không thể Hoàn

bích quy triều [2'> trở về được."


Cố Mặc Hàm nắm chặt tay, "Điều kiện của cô tôi đáp

ứng, ngay lập tức thả các cô ấy về."


Bên kia thanh âm Triệu Tịch Vũ chợt nghẹn ngào, "Mặc

Hàm, cám ơn anh, em sẽ trân trọng anh thật tốt. Chỉ cần anh và em ở bên nhau,

em sẽ không đối phó với Tần Vũ Dương nữa."


Cố Mặc Hàm không chút xúc động, "Lập

tức thả các cô ấy về."
Sau đó

mặt không chút thay đổi tắt điện thoại.

**

Liễu Vận Ca đã nhìn thấy ba ngày tuyết, cô lại nhìn

hai người đang hôn mê trên máy bay, trong lòng không biết nên vui hay là nên

buồn.

Tần Vũ Dương khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong

bệnh viện, trước mắt là màu trắng, đau đầu muốn nứt ra.

Một bàn tay hơi lạnh phủ lên trán, hơi thư thái một

chút. Cô nhìn thấy chủ nhân của đôi tay kia thì bật cười, "Mặc

Hàm."


Cố Mặc Hàm cười ôn nhu với cô, đỡ cô ngồi dậy, đưa qua

một cốc nước, "Uống

nước đi. Bác sĩ nói em bị sốc, nghỉ ngơi vài ngày thì không có việc gì

nữa."


Sau khi uống vài ngụm nước nóng Tần Vũ Dương thấy

thoải mái hơn, "Làm

sao em trở về được?"


Cố Mặc Hàm chậm rãi nhả ra bản thảo đã sớm đánh thật

tốt,"Những

người Nhật Bản kia, bọn chúng vốn là bắt lộn người, hơn nữa ông nội liên lạc

đại sứ quán Nhật gây áp lực cho bọn chúng, liền thả bọn em về thôi."


Tần Vũ Dương không có chút hoài nghi nào, "Thanh

Thu và Vận Ca không có sao chứ?"


Cố Mặc Hàm giữ lấy khuôn mặt cô, môi hôn lên mi tâm,

nhẹ nhàng nói, "Không

có chuyện gì, các cô ấy đều rất tốt."


Môi của anh theo mi tâm đi xuống, không ngừng rơi lên

trên mặt Tần Vũ Dương, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, "Vũ

Dương, đều là anh không tốt, xin lỗi, xin lỗi..."


Tần Vũ Dương cho là anh vì mình bị bắt cóc mà xin lỗi

tự trách, choàng tay ôm eo anh, cười nói, "Mặc Hàm, không sao, anh

xem em bây giờ không phải là đã tốt đẹp trở về sao?"


Cố Mặc Hàm trong mắt mang theo sự lưu luyến, môi hôn

lên cô, ôn nhu trằn trọc, cuối cùng ôm cô sít chặt vào trong ngực, dùng sức,

lại dùng lực, giống như là muốn đem cô nhào nặn vào trong cơ thể anh.

Ngày hôm sau, khi tất cả mọi người tụ tập ở trong

trong phòng bệnh Tần Vũ Dương nói chuyện phiếm, thì cửa bị đẩy ra.

Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Hàm, cười réo cô,

bỗng nhiên nụ cười của cô cứng lại ở trên mặt.

Cô nhìn thấy Triệu Tịch Vũ sau lưng Cố Mặc Hàm, còn

có, bọn họ nắm tay nhau.

Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến không tiếng

động.

Cô nhìn chằm chằm Cố Mặc Hàm chờ anh mở miệng.

Cố Mặc Hàm hít sâu một hơi, mở miệng, "Vũ

Dương, tôi và Tịch vũ phải về Bắc Kinh, nói lời tạm biệt với em. Chúng tôi,

chia tay đi."


Ngay lúc đó, Tần Vũ Dương phảng phất nghe được thanh

âm sụp đổ của cả thế giới.

Giọng nói Cô run rẩy, "Anh đây là ý gì?"

"Xin

lỗi..."


Tần Vũ Dương bỗng nhiên nhớ tới, ai đó đã từng nói,

khi người đàn ông nói "Xin lỗi" với phụ nữ, như vậy, người phụ nữ này

đã thua hoàn toàn, ý tứ của Cố Mặc Hàm rất rõ ràng.

Tần Vũ Dương đỏ hồng mắt tỉnh táo hỏi, "Mặc

Hàm, em hiểu anh, anh không phải là loại người này, anh có nỗi khổ trong lòng

phải không?"


"Tôi

không yêu em."
Cố Mặc Hàm chết

lặng mở miệng.

"Không,

em không tin."


"Em

có tin hay không thì cũng không có quan hệ đến tôi, tùy em."


Không có nỗi khổ trong lòng, chỉ là t


Insane