
"Tôi
thích Lý tổng, bộ dạng Lý tổng giống như Tích Bộ Cảnh Ngô [1'> trong hoàng tử tennis
nha!"
Lý Thanh Viễn sửng sốt: "Tích Bộ Cảnh Ngô? Là ai
?"
Bọn đàn ông đang ngồi có thể không có ai biết tích bộ
cảnh của tôi là ai, nhưng mà những người phụ nữ đang ngồi cơ bản không có người
nào không biết Tích Bộ Cảnh Ngô là ai.
Cô gái nhỏ kia nói ra ý thức được mình lỡ lời, cúi đầu
xuống không dám nói lời nào. Một cô gái nhỏ khác cũng cúi đầu.
Tần Vũ Dương và Lãnh Thanh Thu đối mặt vài giây, nhịn
không được cười ha ha.
Sáu vị thiếu gia đều là vẻ mặt mê man nhìn hai người
các cô.
Lý Thanh Viễn nhìn ở đây có Liễu Vận Ca một người duy
nhất coi như bình thường liền nói: "Người đẹp Liễu, cô nói
cho tôi biết đi." Vẻ mặt thanh
thuần đáng yêu thật là bộ dạng trẻ con ngoan.
Liễu Vận Ca hờ hững nhìn Lý Thanh Viễn: "Anh
xác định anh muốn biết?"
Lý Thanh Viễn gật đầu nhẹ.
Liễu Vận Ca thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Tích
Bộ Cảnh Ngô là nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản 《Hoàng tử tennis 》, tùy tiện, hoa lệ,
phong cách, tự luyến, có phong cách quý tộc."
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Thanh Viễn dần dần lộ ra
nhưng đến câu tiếp theo của Liễu Vận Ca thì biến mất hầu như không còn.
"Nhưng
mà, anh ta cũng được rất nhiều đối tượng hủ nữ tán tụng, Tích Bộ Cảnh Ngô đối
với các cô ấy mà nói, là đại diện nữ vương thụ."
Trong nháy mắt mọi người cười thật to, Lý Thanh Viễn
trong nháy mắt nổi giận: "Tôi
không phải đồng tính luyến ái ! Càng không phải là thụ!"
Liễu Vận Ca vẻ mặt bình tĩnh trả lời anh ta: "Quy
luật phổ biến trong truyện trang BL Nhật Bản là, lúc gặp nguy hiểm hô to ‘tôi
không là đồng tính luyến ái’."
Người trong bàn nhìn vẻ mặt hồng vì tức của Lý Thanh
Viễn thì cười nghiêng ngã.
Lý Thanh Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Cái
quy luật kia còn nói cái gì nữa?"
Liễu Vận Ca uống nước bọt nói tiếp: "Tiểu
thụ thường ban đầu là không muốn, tới trình độ nhất định liền... Anh hiểu
chứ."
"Còn
gì nữa không?" Tần Vũ Dương cảm thấy
răng Lý Thanh Viễn sẽ hoàn toàn bị anh ta cắn nát.
Liễu Vận Ca xoay chuyển tầm mắt nhìn Hà Văn Hiên: "Người
có bộ dạng như thụ chưa chắc là thụ, người có bộ dạng giống công phần lớn sẽ là
công, trong đó công đeo mắt kính chỉ có hai loại, cận thị hoặc phúc hắc, đương
nhiên, cũng có khả năng đơn giản là đùa giỡn trai đẹp."
Hà Văn Hiên hơi đỡ mắt kính trên sống mũi cao thẳng,
tròng kính phản xạ ánh sáng chợt lóe lên, tròng kính sau đôi mắt kia lại bao
hàm thâm ý nhìn Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca không chút nào sợ hãi nhìn lại.
Vẻ mặt Lãnh Thanh Thu biểu lộ sự sùng bái: "Chị
gái à, em rất phục chị, chị đã là thần tượng của em rồi!"
Tần Vũ Dương cũng cười, quả thực, những lời này không
phải ai đều cũng có dũng khí nói trước mặt. Cô vô tình vừa giương mắt lên liền
thấy Cố Mặc Hàm đang nhìn chăm chú cô, cô trợn mắt liếc anh một cái rồi dời đi
tầm mắt qua chỗ khác, dư quang lại thấy khóe miệng Cố Mặc Hàm cong lên.
Người một bàn nói cười vui vẻ đi ra khỏi phố lẩu, mỗi
người quay về nhà của mình. Tần Vũ Dương thuận đường lái xe đưa Liễu Vận Ca về
nhà. Tần Vũ Dương dưới sự chỉ đường của Liễu Vận Ca lái đến dưới lầu nhà cô ấy.
Đây là một khu nhỏ tương đối cũ, nhìn qua có chút tồi
tàn, có rất nhiều đèn đường đã bị hư, phỏng chừng trị an cũng không được tốt
lắm, Tần Vũ Dương đem xe dừng lại, mở miệng rồi lại đóng. Thôi, mình và Liễu
Vận Ca cũng không phải là rất quen thuộc, có mấy lời nói ra lại làm tổn thương
người khác.
Liễu Vận Ca ngược lại chưa từng để ý sự khác thường
của Tần Vũ Dương, nói lời cảm ơn với Tần Vũ Dương rồi rời đi. Tần Vũ Dương nhìn
thân ảnh Liễu Vận Ca, cuối cùng, cảm thấy trên người cô gái này mới nhìn qua có
cái gì đó cũng không thể nói được chắc chắn là có chuyện xưa.
Tần Vũ Dương khởi động xe thì vô tình vừa quay đầu
lại, thấy Liễu Vận Ca đang bị vài tên côn đồ dáng vẻ lưu manh vây quanh. Cô
không chút suy nghĩ liền rút chìa khóa xuống xe vọt tới. Tần Vũ Dương cũng
không biết lúc ấy như thế nào lại có dũng khí lớn như vậy, sau đó nhớ lại tim
luôn đập nhanh không thôi.
"Các
người đang làm gì!" Tần Vũ Dương hô to một
tiếng.
Vài tên thanh niên nhỏ tuổi đình chỉ xô đẩy với Liễu
Vận Ca, Tần Vũ Dương nhân cơ hội kéo qua Liễu Vận đang nhíu mày.
Một người nam thanh niên thủ lĩnh nhìn Tần Vũ Dương:"Người đẹp, chớ xen
vào việc của người khác, nha đầu đó nợ tiền của chúng tôi, mượn tiền trả tiền,
đạo lý muôn thuở!"
Tần Vũ Dương nghiêng đầu nhìn Liễu Vận Ca, cô ấy cúi
đầu không có phản bác, Tần Vũ Dương liền hiểu.
"Cô
ấy nợ các anh bao nhiêu tiền?"
"Cũng
không có nhiều, không nhiều lắm, 50 vạn." Một tên côn đồ nhỏ tuổi dáng vẻ lưu manh khác mở miệng.
Tần Vũ Dương ngược lại hít một hơi, ổn định lại tâm
tình, cầm lấy ví tiền từ bên trong móc ra một cái thẻ: "Trong
thẻ này có 20 vạn, các anh lấy trước đi, mật mã là ******, còn thiếu lại 30 vạn
sẽ nhanh giao cho các anh, hôm