
sóng
biển mãnh liệt, mạnh mẽ quét lấy Tần Vũ Dương, một bàn tay dọc theo bụng xuống
đùi. Đầu tiên là ở bên trong hai chân nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó phủ lấy nơi
nóng ẩm kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc. Cả người Tần Vũ Dương chấn
động, toàn thân buộc chặt, theo bản năng khép lại hai chân, đem bàn tay Cố Mặc
Hàm kẹp chặt lại. Lời lẽ nồng nhiệt của Cố Mặc Hàm từ từ chuyển qua vành tai
trong suốt trắng nõn của Tần Vũ Dương, vừa nhẹ nhàng ngậm lấy vừa nói mập mờ
không rõ: "Đừng
khẩn trương, bảo bối, để cho anh yêu em thật nhiều..."
Dưới thế công của anh, Tần Vũ Dương từng chút từng
chút tách hai chân đang kẹp chặt ra. Sự trống rỗng đang dần dần tập kích lên
đại não, Tần Vũ Dương khó nhịn được mà vặn vẹo, cô cắn chặt môi dưới mới kềm
chế được sự rên rỉ sẽ bật thốt ra.
Cố Mặc Hàm cạy môi Tần Vũ Dương ra, dây dưa không
buông tha đầu lưỡi của cô. Tần Vũ Dương từ từ nhả đầu lưỡi ra thử dò xét tính
đáp lại một chút lại mamg tới Cố Mặc Hàm càng thêm dây dưa mạnh mẽ.
Cùng với sự chậm rãi tiến vào của Cố Mặc Hàm, cảm giác
tê dại sưng tấy bắt đầu thay thế bằng sự đau đớn, sự trống rỗng của Tần Vũ Dương
được thay thế bằng những cảm giác tràn đầy sự phong phú, cô không kiên nhẫn
giãy dụa cơ thể, vô ý thức rên rỉ.
Anh hôn đôi mắt Tần Vũ Dương: "Vũ
Dương, mở mắt ra nhìn anh."
Tần Vũ Dương mở đôi mắt sương mù ra nhìn anh, mị nhãn
như tơ, tự nhiên thành một loại phong tình. Mồ hôi trên trán Cố
Mặc Hàm rơi xuống những sợi tóc Tần Vũ Dương biến mất không thấy gì nữa.
"Vũ
Dương, nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?"Thanh
âm Cố Mặc Hàm khàn đục ôn nhu.
Còn chưa kịp suy nghĩ Cố Mặc Hàm đang nói cái gì đó,
đột nhiên khoái cảm truyền tới đại não, Tần Vũ Dương cảm thấy trước mắt là
tiếng sấm chớp, lý trí còn sót lại tan thành mây khói, giống như muốn đẩy cô
vào vực sâu tối tăm, lại giống như đem cô lên đỉnh núi cao / vui mừng, cô đè
nén không được phát ra tiếng rên rỉ thật dài. Anh nhẫn nại cảm giác tê dại từ
eo, hưởng thụ sự mút lấy của cô. Từ từ tăng nhanh tiết tấu, lúc này toàn thân
Tần Vũ Dương đều rất nhạy cảm, dưới sự khiêu khích của anh không ngừng thở gấp,
cuối cùng anh hô lên đi ra, thở hổn hển, chờ đợi khoái cảm cực hạn từ từ đi
qua. Tần Vũ Dương như được hâm nóng lại tiết ra một lần.
Cố Mặc Hàm từ từ lui ra, ôm Tần Vũ Dương mê man đi vào
phòng tắm tắm rửa...
Ngày hôm sau, Tần Vũ Dương ở trong ngực Cố Mặc Hàm
tỉnh lại, cô nhìn gương mặt đẹp trai bên gối kia, trấn tĩnh nhắm mắt lại hít
sâu, lại mở ra, phát hiện đây không phải là đang nằm mơ. Cô khẽ di chuyển, toàn
thân đau nhức, đùi cùng nơi đó càng giống như bị chặt gảy. Cô cố gắng nhớ lại
chuyện xảy ra tối hôm qua, rõ ràng Cố Mặc Hàm là một người uống nhiều, vì sao
cuối cùng là cô sạch sẽ bị ăn hết?
Cô nhịn không được kêu rên một tiếng, đem cái bi kịch
giữ lấy trong đầu. Cố Mặc Hàm bị đánh thức, kéo cái chăn xuống, đối với cô cười
nồng nhiệt: "Bảo
bối, sớm a!"
Tần Vũ Dương bực dễ sợ, hận không thể cho anh hai
cước, cô giãy giụa từ trong ngực anh đi ra, không cẩn thận đụng phải vật nào đó
giữa hai chân Cố Mặc Hàm sáng sớm liền ý chí chiến đấu sục sôi, cô lập tức đỏ
mặt: "Lưu
manh!"
Cố Mặc Hàm cười vùi đầu ở trên vai cô, rầu rĩ lên
tiếng:"Đây
không phải là lưu manh, mỗi một người đàn ông thể chất và tinh thần khỏe mạnh
bình thường mỗi sáng sớm đều có thể như vậy, em từ từ sẽ quen thôi."
"Quen
cái đầu anh đó!" Tần Vũ Dương cầm lấy khăn
tắm bên cạnh quắn bản thân thật kín rồi vọt tới phòng tắm rửa mặt, lúc cô nhìn
thấy quần áo ướt đẫm nằm trong phòng tắm thì hoàn toàn tuyệt vọng, cô phải như
thế nào ra ngoài đây?
Tần Vũ Dương rửa mặt rất nhanh, mặc một cái áo choàng
tắm rộng thùng thình chầm chậm đi ra, hai tay Cố Mặc Hàm đặt ở sau đầu, nghiêng
người dựa vào trên giường nhìn ngắm mỹ nhân trình diễn dục đồ. Cơ thể nhỏ nhắn
của cô dán vào áo choàng tắm, đầu tóc ướt sũng, phơi bày làn da màu hồng phấn
ra bên ngoài, càng lộ vẻ tinh xảo trong sáng, Cố Mặc Hàm thật muốn bắt lại đây
mà yêu thương thật nhiều.
Tần Vũ Dương khẩn trương không biết tay chân nên đặt ở
đâu, con mắt không biết đang nhìn về phía nào, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh
mở miệng: "Chuyện
đó, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, anh cứ xem như cái gì cũng không có xảy ra
đi."
Đàm phán quan trọng nhất là khí thế, giờ phút này Tần
Vũ Dương quần áo không chỉnh tề, ấp a ấp úng, ý chí không mạnh mẽ, có chỗ nào
khí thế để nói được chứ?
Nhưng lại có một loại người khí thế là bẩm sinh, không
cần cố tỏ ra mà là từ trong xương cốt tản mát ra, làm cho người ta không thể
xem nhẹ được, ví dụ như, Cố Mặc Hàm. Anh giờ phút này, ngay cả quần áo không
chỉnh tề còn chưa nói tới, bởi vì anh căn bản là không có mặc quần áo, nhưng
vừa mở miệng lại là khí thế mười phần.
"Đó
là lời kịch của anh, tối hôm qua đã dùng rồi." Cố Mặc Hàm vẻ mặt thuần lương nhắc nhở cô.
Tần Vũ Dương giờ phút này rất hối hận, tại sao tối qua
cô lại tràn đầy đồng cảm mà cho rằng Cố Mặc Hàm uống quá nhiều