
được gì cả.
Nhật và bạn em vừa đến nhà tôi. Hai em cho tôi biết ý định muốn mở một lớp
học và mong được tôi giúp đỡ. Dũng :
- Bọn em nghĩ rằng nếu tổ chức được lớp học, việc dạy dỗ các em nhỏ sẽ được
đầy đủ hơn là những buổi sinh hoạt sáng chủ nhật…
Nhật :
- Bọn em chỉ xin thầy cho mượn lớp vào buổi tối chừng hai tiếng đồng hồ…
Tôi còn ngạc nhiên vì lời yêu cầu của hai em, có lẽ em Nhật tưởng tôi suy
tính lợi hại, nói ngay :
- Em biết lớp học không có điện, thầy khỏi lo chuyện đó, hai đứa em sẽ mắc
điện lấy…
Dũng thêm :
- Hoặc nếu thầy sợ bọn trẻ phá phách lớp học, bọn em xin hứa sẽ đền bù những
gì hư hao…
Tôi lắc đầu :
- Không, hai em đừng nghĩ thế…
Vâng, hai em đừng nghĩ thế. Mà hai em hãy nghĩ đến điều này : từ ngày hai em
đi hỏi dò ý kiến của dân xóm về ý định của mình, tôi đã nghe nhiều lời xầm xì,
bàn tán. Bàn tán về việc làm của hai em, rồi bàn tán cả đến những lớp học hiện
đang hoạt động của tôi nữa. Họ so sánh hai em và các thầy cô của tôi. Họ chê
bai, trách phiền sự chểnh mảng của những người dưới quyền tôi. Tôi biết chứ,
nhưng tôi hiểu, với đồng lương chẳng ra gì, làm sao họ hăng hái làm việc được ?
Mà tăng lương cho họ, làm sao tôi sống ? Thu học phí cao, tránh sao được phụ
huynh than van …
Dân nghèo thường vẫn thực tế. Do đó, tôi không ngạc nhiên trước những câu
nói, như :
- Có lớp miễn phí, tôi cho tụi nhỏ học đằng ông An nghỉ hết. Học đâu mà chẳng
vậy. Ở đằng này còn hơn được cái đỡ tốn tiền… mà các cậu ấy coi bộ cũng tận
tâm…
Không ngạc nhiên, nhưng tôi sợ. Vì không phải chỉ một người có ý đó, mà tôi
biết, nhiều người đã có ý đó. Khổ cho tôi biết bao, càng mến, càng đồng ý với dự
định của hai em bao nhiêu, tôi càng phải nghĩ đến miếng ăn, đến cuộc sống của
tôi, của năm thầy cô dưới quyền tôi bấy nhiêu.
Đó là một lẽ, lẽ khác nữa là chuyện cho các em mượn lớp học. Giả dụ như tôi
cho các em mượn lớp đi, thì nếu chẳng may có gì hư hỏng, nỡ nào tôi lấy tiền đền
bù của các em. Mà không nhận thì… còn gì ngoài tiền túi, tôi móc ra để sửa
chữa.
Tôi đã không dám trả lời dứt khoát với hai em Nhật, Dũng. Nhưng tôi nghĩ
rằng, các em thừa thông minh để hiểu rằng, lời hẹn suy nghĩ lại của tôi là một
lời từ chối…
Hai em đừng giận tôi, xin thông cảm cho tôi, một người đang cần đến những lợi
tức nuôi sống gia đình…
Tôi thấy anh em Trí dạo này đổi khác hẳn. Trí dường như lúc nào cũng chỉ nghĩ
đến những việc làm của Dũng. Lan Phương cũng thế, luôn miệng nhắc đến hắn. Với
anh em Trí, trước kia, tôi tự hào là hiểu họ bao nhiêu thì bây giờ, tôi càng
thấy họ khó hiểu bấy nhiêu.
Anh em Trí buồn vì Dũng không chịu gia nhập Four Stars chăng ? Tôi thấy buồn
như vậy là vô lý. Đâu phải không có Dũng rồi Four Stars không làm nên trò trống
gì ? Hàng đêm, chúng tôi vẫn nhận được những tràng pháo tay tán thưởng, những
lời khen của khán giả, những bó hoa đầy khích lệ. Ông Lê Nguyễn lại vừa thông
báo quyết định tăng tiền thù lao trình diễn cho Four Stars. Chúng tôi không
thành công đó sao ? Và sự thành công này có cần đến Dũng đâu ?
Tôi bảo Cường :
- Lúc nào tao với mày phải hỏi anh em Trí cho rõ đầu đuôi mới được.
Cường :
- Chưa chắc tụi nó chịu nói cho tụi mình biết.
- Không chịu nói thì mình buộc phải nói. Chứ cứ tình trạng này, tao hết cả
hăng hái để tập luyện rồi. Gì đâu ban nhạc có bốn đứa mà mất hai cứ để hồn ở đâu
không ! Thà rã đám còn hơn…
Cường bịt miệng tôi :
- Lại sắp nói bậy đi ! Không lẽ chỉ vì chuyện này mà Four Stars tan rã…
Tôi lắc đầu, khoa tay tỏ vẻ thất vọng. Cường :
- Được rồi, để lúc nào thuận tiện, mình sẽ hỏi anh em nó xem sao ?
***
Nhưng chúng tôi chưa kịp hỏi, Trí đã cho chúng tôi biết :
- Từ ngày có Dũng lên trọ học, anh em tao thấy bị mất khá nhiều những săn sóc
nơi ba má…
Cường phá lên cười :
- Mầy to đầu thế kia mà cũng cần đến ba má “săn sóc” nữa cơ à ?
Trí nghiêm nét mặt :
- Không phải chuyện đùa đâu !
- Vậy thì xin lỗi mày…
- Dũng đã làm lu mờ địa vị của tao và Lan Phương trong gia đình… Lại nữa,
luôn luôn ba má tao đem hắn ra mà đề cao như một cái gương để anh em tao noi
theo…
Tôi :
- Dũng thật khó ưa…
Tôi tưởng Trí sẽ hài lòng vì câu nói của mình. Ngờ đâu, nó nói :
- Tao lại thấy hắn rất đáng mến… Hắn rất xứng đáng với lời khen của ba má
tao. Những hành động của hắn và thái độ của ba má tao đã khiến anh em tao phải
suy nghĩ…
- Mày đang nghĩ gì ?
Trí cúi đầu không đáp. Thật lâu, nó mới nói nhỏ :
- Tao không đủ can đảm để nói với tụi mày…
Tôi nhận thấy điều mà Trí sắp nói với tôi và Cường như có một tầm quan trọng
lắm. Tôi nắm tay Trí :
- Chuyện gì thì mày cũng phải cho tụi tao biết chứ ! Bạn bè với nhau, chẳng
lẽ tụi tao không giúp được gì mày sao ?
Trí ngước lên :
- Tụi mày chỉ có một cách để giúp anh em tao thôi… Đó là… tụi mày đừng phiền
giận anh em tao…
Cường :
- Hôm nay mày khó hiểu quá Trí ạ, có gì thì cứ nói thẳng ra đi…
Trí :
- Được rồi, tao sẽ nói… Anh em tao vừa có một quyết định mà tao tin chắc là
tụi mày sẽ buồn lắm… Tụi tao… Tao và Lan Phương sẽ… từ giã Four Stars…
Cường kêu lên :