
gọc “Cậu phải gọi tôi là anh rể” mới là định thân chú (thần chú trói người) trói Phó Tâm Thành và Cá voi thì câu nói của kia Lỗ Tự Ngọc chính là mũi tên bay tới kế tiếp câu thần chú kia, làm cho Phó Tâm Thành và Cá voi trực tiếp té xỉu.
Lỗ Tự Ngọc mỉm cười: “Chị tôi có biết không?”
“Tôi đã ngỏ lời với cô ấy.”
Cá voi và Phó Tâm Thành không hẹn mà cùng, gần như si ngốc nhìn về phía Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc chậm rãi đứng lên, đến giường Văn Sơ, nhìn chăm chú vào hắn.
Văn Sơ dựa lên thành giường, đón nhìn ánh mắt của cậu.
Đêm đó, phòng 205 không ngủ .
***
Bên cây dương liễu, hồ Phù Dung.
Lỗ Như Hoa mặc một bộ quần áo trắng, khoác áo len, tóc kéo về phía sau cột thành một túm đuôi ngựa ngắn ngủn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Văn Sơ đứng trước mặt cô, nhìn chăm chăm vào cô, cô tựa như một khối phác ngọc (ngọc trong đá), chỉ cần trau chuốt nhẹ nhàng sẽ bộc lộ ra ánh sáng lóa mắt say lòng người.
“Chuyện tôi nói hôm qua, em quyết định chưa?” Văn Sơ cố giữ giọng nói thật bình thản.
Lỗ Như Hoa cắn môi, hơi hạ mắt, không lên tiếng.
“Đừng vặn tay nữa ! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nụ hôn đầu tiên của em…… Là của anh, còn ngượng ngùng cái gì!”
Gương mặt Diễn viên họ Lỗ trong nháy mắt đỏ bừng : “Lần đó vô tình, không tính!”
“Lần đó không tính, vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua phải tính chứ? Hôn lâu như vậy!” Văn Sơ xấu xa cười,
“Chắc chắn em phải có cảm giác!”
Lỗ Như Hoa đấm vào ngực Văn Sơ: “Anh xấu lắm!”
“Nói đi, đồng ý không?”
“Thật ra……” Lỗ Như Hoa mỉm cười “Ngay lần đầu tiên gặp anh, em …… em đã thích anh, tính tình anh tốt như vậy, bộ dạng đẹp trai như vậy, tính cách tốt như vậy, thái độ đúng mực, cái gì cũng tốt, anh là hóa thân của sự hoàn mỹ (ọe ! >o<) , anh là siêu nhân, cánh tay sắt……”
“Ha ha, anh biết, ha ha ha…… A ha ha ha……” Văn Sơ cười to “Anh biết là em đã thầm mến anh từ lâu lắm, ha ha ha……”
…………………………
“Văn Sơ, tỉnh, dậy đi!” Giọng nói Lỗ Như Hoa bỗng nhiên biến thành trầm và thô vụng, thành giọng…… Cá voi.
Văn Sơ giật mình, ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, “Gì chứ, sao em lại biến thành con trai?”
“Chết đi! Tôi vốn là con trai, mới sáng sớm đã mớ này mớ kia! Mọi người đều bị cậu đánh thức!” Cá voi kỳ quái trừng mắt nhìn hắn một cái, “Mùa xuân chưa tới mà đã bắt đầu mộng xuân, sức hút của Lỗ Như Hoa quả nhiên khủng bố!”
Văn Sơ trợn mắt há hốc mồm……
Cho đến giữa trưa, Văn Sơ trên cơ bản là ở trạng thái thất thần và nửa thất thần nhìn thời gian trôi, ở hai trạng thái thể hiện hai người hoàn toàn khác nhau: Trạng thái thất thần thì trưng ra bộ mặt ngây ngốc; còn bán thất thần thì trưng ra gương mặt cáu kỉnh như bị bệnh. Bức tranh hắn vẽ toàn những vòng tròn hỗn độn, không có ý nghĩa, cũng không có linh cảm. Văn Sơ phải tự thừa nhận, bây giờ nhìn bức tranh hắn chỉ thấy bóng dáng mỗi một người – Lỗ Như Hoa.
Hắn rất muốn gửi tin nhắn cho Lỗ Như Hoa, nhưng vừa định gửi lại xóa đi, vì không biết phải nói gì với cô. Tính toán thời gian, còn chưa tới mười hai giờ, như vậy câu trả lời của cô…… Có phải nên hỏi lại rồi không?
Văn Sơ bi ai hiểu ra một đạo lý, hóa ra tình yêu làm cho một người mất đi tự tin thật là dễ dàng, chỉ cần làm cho người ấy yêu trước là được.
Hắn hẹn Lỗ Như Hoa thời gian một ngày, cũng là bắt hắn tự dày vò một ngày.
Cơm trưa, hắn đi căn tin, hắn nghĩ đến đó sẽ gặp được Lỗ Như Hoa, nhưng cô không đến.
Buổi chiều, tiếp tục đi học, tiếp tục vẽ loạn đường cong. Đến bữa tối, Lỗ Như Hoa vẫn không xuất hiện.
Văn Sơ biết Lỗ Như Hoa bề bộn nhiều việc, trước đây hắn cũng không phải mỗi ngày đều gặp được cô. Nhưng hôm nay thì khác, hắn như phạm nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của tòa án.
“Lỗ Tự Ngọc, chị cậu đâu rồi?” Văn Sơ cố ý làm bộ như chẳng hề để ý lơ đãng hỏi Lỗ Tự Ngọc.
“Buổi chiều đi rửa ảnh chụp, chắc là không về.” Lỗ Tự Ngọc nhìn hắn thấp thỏm lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, cảm thấy hơi buồn cười.
“Rửa ảnh chụp?”
“Chị tôi giúp người ta chụp ảnh, sau đó người ta nhờ rửa ảnh luôn.”
“Phạm vi kinh doanh của chị cậu sao mà rộng quá.” Văn Sơ nhíu mày, chợt nghĩ: Hình như chuyện gì
Lỗ Như Hoa cũng có thể quy ra việc trao đổi buôn bán.
Lỗ Tự Ngọc cười cười, “Cậu ngạo mạn thành thói rồi.”
Văn Sơ hơi buồn bực.
Buổi tối, hắn mang theo laptop vào thư viện, chán muốn chết chờ đợi một giờ thì hết kiên nhẫn nổi. Lỗ Như
Hoa rốt cuộc đi đâu! Rửa ảnh mà mất nguyên ngày?
Hắn có cảm giác hôm nay thư viện hơi kỳ quái. Không! Phải nói là cảm giác kỳ quái bắt đầu từ khi hắn bước vào. Những sinh viên có mặt, bình thường vùi đầu đọc sách, hôm nay chụm đầu khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn hắn chỉ trỏ.
Kỳ quái! Văn Sơ nhìn lại quần áo, hôm nay ăn mặc đâu có gì sơ suất!
“Anh Văn Sơ, xin chào!” Một giọng nói bỗng vang lên.
Văn Sơ ngạc