XtGem Forum catalog
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324332

Bình chọn: 7.00/10/433 lượt.

, xin cô quên đi. Tôi nói tôi thích cô, nhưng…… Có lẽ là sai lầm.” Nỗi tức giận trong lòng hắn không vì những hành động kia mà giảm đi, ngược lại càng lúc càng tăng, dáng vẻ quật cường của cô lại làm cơn giận dâng lên,

“Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”

“Đúng vậy, anh là sai lầm rồi!”

Lỗ Như Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lung linh, dường như có hai ngọn lửa nhỏ đang cháy.

Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ lọt vào tai Văn Sơ rất rành mạch, “Tôi đã nói với anh, Như Hoa, kỳ thật không bằng hoa. Tôi tham tiền, điều này anh không phải không biết. Tôi rất tham tiền, có thể kiếm được hai phân tôi tuyệt đối không để bị thiệt một phân. Anh cũng thấy rồi đấy, tôi bán rất nhiều đồ, kể cả ảnh AV. Vậy thì sao? Anh cho tôi là cô bé lọ lem sao? Xin lỗi, không như anh mong muốn! Tôi sẽ không trốn trong phòng nổi nửa nấu cơm giặt giũ quét nhà chờ hoàng tử cứu vớt. Tôi không cần anh tha thứ cái gì hết. Không chỉ là anh, tôi không cần bất cứ ai tha thứ cho tôi".

Thật buồn cười cho câu chuyện về hoàng tử, anh ta chỉ thấy cô bé lọ lem vài lần, chỉ bằng một đôi giày thủy tinh mà đã tự cho là thích cô ây. Đó là thích sao, Văn Sơ?

Tôi không phải là cô bé lọ lem, bản thân tôi đủ sức tự đứng thẳng, tự sinh tồn! So với anh, tôi thật cùng cực, thật sự cùng cực.

Anh có thể tùy tiện dùng mấy trăm tệ đi mua thuốc màu vẽ loạn một bức tranh, nhưng tôi chỉ có thể cho Tự Ngọc dùng loại màu nước bình thường.

Nhưng rồi thế nào, mất mặt hả? Tôi chỉ biết là tôi chưa bao giờ cảm thấy thế.

Đúng vậy, tôi lấy học bổng, thành tích tốt, thì sao?

Tiền tôi làm ra, tôi tiêu xài thế nào không cần anh thắc mắc, anh không phải là gì của tôi hết!”

“Tôi không phải là gì của cô!”

Văn Sơ tức đến phát điên, lời nói của Lỗ Như Hoa chẳng khác nào đang ám chỉ hắn là một kẻ đua đòi thích dùng tiền ăn chơi hoang phí, “Tôi không phải là gì của cô thì cô có thể lấy ảnh tôi rao bán lung tung sao? Tôi cho rằng chúng ta ít nhất cũng từng là bạn, xem ra tôi quá sức ngu ngốc!”

“Tôi không lấy ảnh chụp của anh đi bán!” Lỗ Như Hoa phản bác, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi lấy ảnh chụp của anh đi bán!”

“Bởi vì cô làm được chuyện đó!” Văn Sơ dằn từng tiếng, “Lỗ Như Hoa, tôi tin chuyện đó là cô làm, bởi vì cô làm được chuyện đó!”

Lỗ Như Hoa ngơ ngẩn nhìn hắn, lời giải thích nghẹn lại trên môi, cũng chẳng còn hơi sức truy vấn những chuyện khó hiểu đã xảy ra, ảnh chụp gì, ai bán ảnh chụp của hắn.

Ngay lập tức định tội, bởi vì hắn tin tưởng: Cô làm được chuyện đó!

Gật đầu, lại lắc đầu. Không còn gì để nói, Lỗ Như Hoa bất giác đưa tay chà lên khóe mắt, hai má. Đêm nay nước mắt làm cô chán ghét, làm cô khinh bỉ! Không nghĩ tới việc tiếp tục nói thêm, cô xoay người.

Văn Sơ kéo tay cô. Sau những chuyện xảy ra, hắn cảm thấy buổi tối thật tồi tệ. Hắn muốn có một đáp án, một lời xin lỗi.

“Cô đứng lại!” Văn Sơ cảm thấy thật chật vật, cơn giận bốc cao, cô không thèm để ý đến hắn, không chịu xin lỗi hắn, lại nhìn hắn như thể hắn mới là kẻ làm sai, dường như chỉ có hắn tự mình đa tình thành kẻ đáng thương.

Hắn giật khăn quàng trên cổ xuống. Cũng chỉ còn thứ này sót lại có thể dùng để kích thích Lỗ Như Hoa. Vì thế, khăn quàng cổ cũng bị ném vào hồ.

Lỗ Như Hoa hờ hững nhìn khăn quàng cổ biến mất, thờ ơ nói: “Xin ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng không bán thân.”

Dường như thời gian quay lại, câu nói đó Lỗ Như Hoa từng nói với hắn hai lần, nhưng không lần nào giống như bây giờ, làm cho hắn cảm thấy đắng chát.

Văn Sơ nhìn cô, đốm lửa thiêu đốt trong mắt cô đã lụi tắt, chỉ còn lại tro tàn nguội lạnh.

Trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn, trái tim hắn dường như chìm xuống đáy hồ. Cô nói đúng, cô không phải là cô bé lọ lem.

Không biết ở bên hồ đứng bao lâu, cho đến khi trong lòng không còn mờ mịt, Văn Sơ mới trở lại phòng 205. Cá voi, Phó Tâm Thành và Lỗ Tự Ngọc đều chưa ngủ, đang bàn chuyện gì đó.

Văn Sơ đẩy cửa bước vào, cả ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn hắn.

“Văn Sơ, cậu tìm thấy chị tôi chưa?” Lỗ Tự Ngọc hỏi, sắc mặt cậu không được tốt, so với bình thường còn tái nhợt hơn vài phần.

Văn Sơ không muốn nói chuyện, hắn cảm thấy rất mỏi mệt, lười biếng cởi áo khoác vắt lên ghế, đi vào phòng tắm.

“Văn Sơ……” Cá voi kéo hắn lại, do dự nói: “Tôi nghĩ…… ảnh chụp, không phải Lỗ Như Hoa làm.”

“Cậu có ý gì?” Văn Sơ cáu kỉnh nhìn hắn.

“Chắc chắn không phải chị tôi làm, có người giá họa cho chị ấy!” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, “Tôi cầm ảnh chụp đi tìm mấy tiệm chụp hình gần đây, có một tiệm nói xấp ảnh này do một nữ sinh tóc dài nhờ rử