XtGem Forum catalog
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 7.5.00/10/475 lượt.

ng nhà tôi thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”

“Tôi đầu độc ai?” Phó Tâm Thành cười gian, “Hôm qua ai không nên xem mấy hình ảnh này? Ai? Ai xem tới mức đôi mắt đơ luôn?”

Văn Sơ xông lên, chỉ dùng một cánh tay “lực sĩ” che miệng Phó Tâm Thành.

“Văn Sơ, gọi em là Lỗ Như Hoa, không được gọi “Như Hoa nhà tôi.” Lỗ Như Hoa từ ban công bước vào, nói rất nghiêm túc.

“Em không thích?” Văn Sơ buồn bực hỏi lại.

“Chúng tôi cũng không thích!” Cá voi và Phó Tâm Thành đồng thanh đáp thay, Lỗ Tự Ngọc mỉm cười.

“À…” Văn Sơ gật đầu, hơi đăm chiêu, “Được rồi, tôi không nói Như Hoa nhà tôi nữa.”

“Thế này mới đúng……” Mọi người lau mồ hôi.

“Tôi hiểu. Nói như vậy chưa đủ thân thiết!” Văn Sơ lầm bầm lầu bầu, “Phải là Như Hoa của tôi.”

Lỗ Như Hoa đá hắn một cái, đỏ mặt.

Văn Sơ không né, cười tủm tỉm mặc kệ cô, “Không sao, anh không đau, chỉ cần em thích thì cứ đá.”

Ói mửa ầm ĩ……

“Ai đem hai người bọn họ quẳng ra ngoài giùm tôi với?” Cá voi yếu ớt kháng nghị.

Phó Tâm Thành cười khổ.

“Văn Sơ, khăn quàng cổ cậu đan đâu? Lấy ra cho chị tôi xem đã đủ dài chưa.” Lỗ Tự Ngọc không hay nói chuyện, nhưng mở miệng là quăng ngay một quả bom.

“A?” Phó Tâm Thành, Cá voi và Lỗ Như Hoa cùng kêu lên kinh ngạc.

“Mấy buổi tối vừa rồi cậu trốn trong ổ chăn đan khăn quàng cổ?” Phó Tâm Thành cuối cùng đã quăng máy tính qua một bên, nhảy dựng lên.

Hai má Văn Sơ đỏ ửng, lại thầm khen Lỗ Tự Ngọc hỏi quá sức đúng lúc, ha ha ha…… Nửa hơi mất tự nhiên nửa nhảy nhót chạy lại mở tủ, hơi ngắc ngứ lấy ra một gói giấy bên trong là một cái khăn quàng cổ …… Nếu có thể gọi là khăn quàng cổ, đưa cho Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhận lấy, trong đầu hơi lộn xộn, không biết nên nói gì, sợi len thuần một màu đen, rũ trên tay cô, lấp lánh dưới ánh sáng, vừa mềm vừa nhẹ.

Nữ sinh ký túc xá dạo này cũng dùng loại len sợi này, phần lớn là đan tặng, mỗi đêm đều để đèn đan đến khuya, thật sự rất ngọt ngào. Cô không thể tưởng tượng được…… Văn Sơ lại……

“Cái đó…… Anh đã làm mất khăn quàng của em, cho nên…… Anh định mua một cái khác, nhưng …… quyết định tự học đan, có điều khó quá, đan mấy ngày được có nhiêu đây, cũng không biết mùa đông này có kịp xong cho em đội không!” Văn Sơ lắp bắp, “Nếu em sốt ruột, ban khuya anh làm lâu hơn chút cho xong!”

“Ai cần anh làm khuya!” mắt Lỗ Như Hoa nóng nóng, mũi cũng hơi tê. Đêm đó khăn quàng cổ bị hắn ném xuống hồ, cho nên hắn tự tay làm cái khác đền bù. Nhưng …… Hắn là Văn Sơ, hắn hệt như hòang tử… Bây giờ cô làm sao để ghét hắn, cự tuyệt hắn bây giờ?

Lỗ Như Hoa không biết có phải cô đã bị hắn làm cảm động không, nhưng rõ ràng …… Trong lòng trào lên một cảm giác chưa bao giờ có, “Tay anh không đau sao? Bị thương cũng chưa khỏi hoàn toàn, làm sao mà đan được, tay anh là để vẽ, tranh vẽ tương lai là đo ly tính tiền! Em tự đan không được sao? Cuộn len này coi như anh đền bù cho em, tự em đan được rồi.”

“Như vậy sao được? Anh muốn tự tay anh đan tặng em!” Văn Sơ mỉm cười lấy lại cuộn len, “Anh biết con trai mà làm mấy việc này thế nào cũng bị cười, có thể không là gì hết, nhưng anh nghĩ nếu em đội “quà” của anh chắc sẽ vui. Có thể làm em ấm áp trong mùa đông…… Và cả trái tim.”

Ói mửa ầm ĩ……Tập hai.

“Lỗ Tự Ngọc, hai người đó diễn khúc anh xướng em bè sao mà trơn tru quá? Tởm chết người!” Phó Tâm Thành chịu không thấu, ngồi phịch trên giường vỗ bụng, nhất định là Lỗ Tự Ngọc và Văn Sơ đã thương lượng trước, bằng không làm sao Lỗ Tự Ngọc đột nhiên đề cập đến khăn quàng cổ, “Không được, tôi muốn đổi phòng, ở đây cứ nôn ra miết coi chường tôi chết sớm lúc còn trai trẻ.”

“Không sao, cứ khạc khạc hoài sẽ thành quen.” Lỗ Tự Ngọc nghiêm trang trả lời, hoàn toàn không giống nói đùa.

“Anh không cần phải làm vậy .” Lỗ Như Hoa lúng túng thật sự, những lời này đổi người khác nói, chắc cô cũng muốn ói, nhưng phát ra từ miệng tên nhóc Văn Sơ lưu loát như vậy, làm cho cô chỉ thấy rung động, mấy ngày nay cô không ngừng tự nhủ, không thể vì những hành động trước đây của Văn Sơ mà giận hắn, cũng không thể vì hắn thay đổi mà cảm động.

Chỉ tiếc…… Dù cứng rắn như xương rồng cũng có lúc bị nứt một khe……

“Anh không cần buộc bản thân làm chuyện anh không thích. Em bán cho anh cuốn sách đó…… Nếu không có hứng thú anh không cần phải xem, bữa đó chỉ là thuận miệng nói anh không thích trường S…” Lỗ Như Hoa cố gắng giải thích.

“Anh thích xem!” Văn Sơ cười rộ lên, “Mới đầu đúng là có hơi miễn cưỡng, nhưng đọc hoài cũng thấy thú vị, hôm qua đã đọc xong một lượt rồi. Rất toàn diện, đọc rất thú vị.”

“Thật sự hay?” Lòng hiếu kỳ của Cá voi nổi lên, “Này, sách lịch sử thì có thể hay ở chỗ nào hả cậu? Còn có thể làm cho người không thích sách vở như cậu mê say đọc hết cả cuốn?” Nói xong, chạy đến bàn Văn Sơ cầm sách lên coi.