Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324572

Bình chọn: 7.00/10/457 lượt.

Không hài lòng với việc chỉ giới hạn trong nội bộ sinh viên khoa kiến trúc, những khoa khác cũng bắt đầu rỉ tai nhau.

Đương nhiên, tin tức lan truyền tất yếu phải tạo thành tình trạng tam sao thất bản.

Bản cũ nhất: Văn Sơ chính thức đi « nhậm chức », nhậm chức bạn trai Lỗ Như Hoa, thời gian…… Không biết bao lâu.

Bản cũ nhì: Lỗ Như Hoa thành công đem bản thân đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, trở thành con vịt xấu xí nổi tiếng nhất ở trường S.

Bản cũ ba: Văn Sơ vẫn tiếp tục truy bắt Lỗ Như Hoa, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn đang cố gắng.

………

Tóm lại, mặc kệ các bản cũ mới thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được, chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối vẫn là Lỗ Như Hoa.

“Lỗ Như Hoa, đừng bỏ qua anh nhé, bỏ một người yêu em chân thật cũng như bỏ qua chuyến xe cuối cùng về nhà – vô cùng đáng sợ!”

“Văn Sơ, bớt buồn nôn đi!”

“Ha ha…… Buồn nôn sao? Thư tình hay viết vậy mà?”

“Lấy từ cuốn sách nào vậy? Ném đi.”

“Lỗ Như Hoa, em còn giận anh sao?”

“Không giận, không thừa sức khỏe, không có thời gian.”

“Vậy có sức khỏe yêu anh không?”

“Anh đừng có cả ngày cứ đem chữ yêu quàng trên miệng như vậy!”

“Được, chỉ cần em đặt anh ở trong lòng!”

Những đoạn đối thoại kiểu như vậy mỗi ngày đều phát sinh. Văn Sơ luôn tìm cách hợp thời mà xuất hiện ở những chỗ có Lỗ Như Hoa.

Thậm chí không biết hắn moi từ đâu ra một con búp bê được bơm thành hình người, bóp vào thì phát ra tiếng, đem con búp bê cột vào xe đạp của Lỗ Như Hoa, thay cho cái chuông xe đã hư không kêu nổi.

“Anh đừng nói là mỗi lần em lái xe phải bóp cái con này đó!”

“ ’Bé cưng’ này chính là anh, anh giúp em báo hiệu cho phía trước tránh chỗ. Với lại em còn có thể bóp nó thật mạnh, dùng sức mà bóp, cũng như em đang đánh anh…”

“Em không biến thái như vậy……”

Văn Sơ mỗi đêm đan khăn quàng cổ, càng đan càng dài, càng « quang minh chính đại ». Đoạn đầu cái khăn còn chưa đan rành rọt, đoạn giữa còn khá bằng phẳng, đến đoạn cuối, lòi ra mấy sợi len xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Văn Sơ, đừng đan khăn nữa. Tự Ngọc nói, mấy nam sinh kia đang cười anh đó.”

“Bọn họ biết cái gì? Muốn cười cứ để họ cười cho đủ đi. Anh không rõ, chẳng lẽ tỏ vẻ mình rất thích một người là đáng buồn cười sao?”

“Hơ…… Không phải là buồn cười……Ở đây là Trung Hoa, trong nước……”

“Vậy thì anh đến từ không gian.”

“……”

Đến lúc phụ đạo cho tổ mỹ thuật tạo hình, Văn Sơ cũng không thèm để ý đến thái độ người khác, còn chăm chú vào Lỗ Như Hoa nhiều hơn, hắn cũng không muốn nhìn chằm chằm vào cô như vậy, vì hắn biết cô không thích bị người khác nhìn ngó, nhưng ……

Và hắn hiểu, ánh mắt một người không chịu sự khống chế của đầu óc.

Lỗ Như Hoa như một vật phát sáng vĩnh viễn, một từ trường cực mạnh, dù cô đứng ở góc ngách nào, mắt hắn sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía cô, nhìn thái dương sáng mượt của cô, mái tóc đen, ánh mắt chăm chú, khóe miệng hơi nhếch…

“Văn Sơ, cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Lỗ Như Hoa vào việc hướng dẫn các thành viên khác trong tổ, tôi tin tưởng bọn tôi có thể xong bài nhanh hơn.”

“Tiếu Thanh, nếu cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Hạ Thịnh đặt vào bức tranh, cậu cũng có thể xong bài nhanh hơn.”

“A, công lực dần dần tăng rồi, xem ra cũng không hẳn là kẻ bất tài ngu ngốc.”

“Cậu cũng vậy.”

Thậm chí ở căn tin, xếp hàng lấy cơm cũng là Văn Sơ.

Rất nhiều năm về sau, trường S vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết: Năm đó, hoa vương trường S mỗi ngày đều giúp bạn gái xếp hàng mua cơm.

Đôi khi, bạn gái anh ta vừa cầm sách kiến trúc xem vừa xếp hàng, anh ta sẽ cười tủm tỉm, lễ phép mà khách sáo che chở cho cô bạn gái xinh xắn lanh lợi không bị người khác va phải.

Tóm lại, Văn Sơ tập trung toàn lực tiếp cận Lỗ Như Hoa, những lời nói quá đáng lúc trước không rút lại được, nên không ngừng tìm cách bù đắp, giảm thiểu nguy cơ Lỗ Như Hội lại bị người khác cướp đi.

Quan sát ở tổ mỹ thuật tạo hình, mối đe dọa mang tên Tiếu Thanh tạm thời có thể bỏ qua, nhưng khoa thể dục có một người tên Cao Mã Đại, khoa tiếng Trung có một người đeo kính trông rất nhã nhặn, khoa toán có một người giống như cái bàn tính, mấy người này không thể xem nhẹ.

Lỗ Như Hoa nhận mình là vịt con xấu xí, nhưng Văn Sơ cho rằng, trước khi vịt biến thành thiên nga phải bắt làm tù binh, nếu không vịt bay thì khó mà bắt lại.

Thi hết kỳ, Lỗ Như Hoa tạm dừng buôn bán, tập trung sức lực học tập, ngoài trừ giờ tự học buổi chiều, mỗi tối cô đều đến phòng vẽ tranh đi luyện vẽ.

Cô không cố ý lảng tránh Văn Sơ nữa, ngược lại thản nhiên đón nhận sự giúp đỡ của hắn. Thành tích là quan trọng nhất, điều này Văn Sơ có thể giúp cô.

Văn Sơ quy định cho cô, mỗi ngày phải hoàn thành mấy bức kí hoạ và phác hoạ.

Điều này với cô không phải việc khó, cũng


Pair of Vintage Old School Fru