Teya Salat
Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322934

Bình chọn: 8.00/10/293 lượt.

hành phố có điều kiện cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên tốt nên học phí không hề rẻ. Tần Chiêu Chiêu muốn thi vào trường cấp ba thực nghiệm nhưng lại thấy vô cùng áy náy với ba mẹ vì sẽ khiến hai người lao tâm khổ tứ lo học phí cho mình.

Tần ba lại cười ha ha. “Học phí đắt một chút có sao? Chiêu Chiêu, chỉ cần con thi đỗ, ba nhất định sẽ lo cho con đi học.”

Nhắc tới tiền nong nhưng ba cô không cau mày lo lắng như trước kia nữa, mắt mẹ cô không khỏi sáng bừng. “Mình à, có phải có hy vọng gì không?”

Ba cô vui mừng gật đầu một cái thật mạnh. “Ừ, tôi với mấy ông bạn có thể nhận thầu được một món, hoàn thành thì mình có tiền sửa lại nhà cửa luôn, sống thoải mái một chút.”

Trong khu tập thể, những người có điều kiện đã mua nhà rồi chuyển vào thành phố, kém hơn chút cũng hùn vốn xây sửa lại nhà cửa hoặc cất thêm lầu mới. Kể cả những người không đủ tiền mua nhà, hoặc đã quen sống nhà trệt không tính lên tầng cũng phải sửa sang, cải tạo lại nhà cũ: lát lại sàn, trát tường hay xây thêm công trình phụ… để cả nhà ở thoải mái hơn.

Vợ chồng Tần gia chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà. Vợ chồng công nhân bình thường như họ ngoại trừ lương tháng ra chẳng có thêm khoản thu nào khác, nửa đời vất vả thắt lưng buộc bụng mới để ra được hai vạn đồng. Nếu mang cả đi mua nhà rồi, sau này con gái học đại học lấy đâu ra tiền lo cho con? Hơn nữa họ chỉ có một cô con gái sớm muộn cũng đi lấy chồng, mua nhà rồi sau này cũng chẳng để lại cho ai. Rất nhiều gia đình chỉ có một con gái ở Trường Cơ cũng tính toán thế, có con trai bắt bu٣ phải mua thêm nhà, không thì không cưới được vợ. Ngày đó, người ở đây suy nghĩ đơn giản vậy thôi, cần chỗ ở thì mới mua nhà, không cần thì chẳng mua làm gì. Có tiền nắm chắc trong tay thấy an tâm hơn, mấy chuyện như “mang tiền đi đầu tư” thì họ chưa bao giờ nghe tới chứ đừng nói là nghĩ đến mà làm. Chính vì nghĩ thế mà sau này nhắc tới chuyện mua nhà, hai vợ chồng Tần gia lại hối không kịp. Nhớ ngày đó mới mở mang khu Tân Thành ở phía bắc thành phố, chỉ cần bỏ ra ba, bốn vạn đồng là mua được ngôi nhà trăm mét vuông. Mười năm sau, giá nhà đất ở đây đã lên đến mười mấy, hai mươi vạn một căn, ba, bốn vạn đồng năm đó đến giờ chẳng mua được gì nữa rồi.

Tần Chiêu Chiêu nghe ba mẹ bàn chuyện sửa nhà, vui mừng quá đỗi: “Thật ạ? Ba à, nhà mình cũng sửa sang rồi xây thêm công trình phụ ạ?”

“Đương nhiên rồi. Chờ ba kiếm được tiền rồi mình tân trang nhà cửa, xây thêm cái nhà vệ sinh nữa. Trước kia mỗi lần đi vệ sinh phải chạy cả chục mét, phiền chết đi được.”

Nhà cửa chật hẹp, âm u cũng có thể nhắm mắt cho qua, có điều giờ cũng lớn rồi, Tần Chiêu Chiêu càng lúc càng mong có nhà vệ sinh riêng trong nhà. Cô không thích nhà vệ sinh công cộng, không phải vì chỗ này lúc nào cũng dơ dáy, hôi hám mà vì mỗi lần có người ra vào là cửa phòng lại mở toang. Đây là nhà vệ sinh công cộng, đương nhiên không thể tránh chuyện người ra người vào. Chuyện tắm rửa là chuyện riêng tư nhất nên lần nào cô cũng phải chui tận vào trong góc mà ngồi. Đến mùa đông càng miễn bàn, hơi nước mờ mờ vấn vít khắp nơi, chốc chốc lại thấy hiện ra mấy thân người trắng nhợt, béo gầy đủ cả. Các bà, các cô, các mợ, các thím thản nhiên kì cọ bên vòi nước còn Tần Chiêu Chiêu chỉ dám lui vào một góc nhưng cũng chẳng tránh được những ánh mắt hiếu kì dán lên người: “Ái chà, con nhóc này dậy thì sớm thật, thành thiếu nữ rồi, bắt đầu có ngực rồi kìa!” Chẳng hiểu sao, khi nghe thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ vô cùng, xoay người vội vội vàng vàng giội mấy cái rồi trốn thẳng.

Nhà nghèo, nhà nhỏ Tần Chiêu Chiêu có thể chịu được nhưng đến nằm mơ cô cũng mong có thể có cái nhà vệ sinh riêng.

Lúc Tần Chiêu Chiêu bắt đầu xác định đường hướng phấn đấu vào trung học cho mình thì Đàm Hiểu Yến lại buông xuôi kỳ thi này. Cô biết rất rõ với thành tích học tập hiện tại thì có thi cũng không đỗ vì Toán, Lý, Hóa đúng là cực hình. Thi thử giữa kỳ cô chỉ đạt sáu điểm Toán, mẹ cô biết được đã mắng té tát: “Hằng ngày đến trường con học cái gì thế? Thi được có sáu điểm Toán. Đi học vô ích à?”

Hiểu Yến không phục, cãi lại: “Nhưng con học Văn rất tốt mà, chín điểm Văn đây này!”

“Thế thì ích gì? Thi cấp ba có phải thi mỗi Văn đâu. Con học lệch quá!”

Đàm Hiểu Yến học lệch nghiêm trọng, với thành tích hiện tại chắc chắn sẽ rớt cấp ba. Ba mẹ cô bàn nhau học hết cấp hai sẽ cho con gái thi vào trường trung cấp nghề học kế toán, sau này cũng dễ kiếm việc.

Đàm Hiểu Yến không hề muốn học kế toán, động tới số má cô vốn chẳng thông minh gì, giờ còn đi học cái môn cả ngày đau đầu sổ này sổ kia thật sự không thể mê nổi. Cô bèn tìm Tần Chiêu Chiêu kể khổ: “Ba mẹ bắt mình học kế toán, bảo là con gái học kế toán là tốt rồi. Sau này dễ tìm việc, còn được ngồi bàn giấy thoải mái. Có điều mình cực kỳ ghét nghề liên quan đến số má!”

“Thế cậu muốn học cái gì?”

“Mình muốn học thiết kế thời trang, thiết kế thật nhiều quần áo đẹp. Cậu nói xem thế có phải tốt hơn không?”

Tần Chiêu Chiêu gật gật đầu, nghe nói hồi đầu thập niên 90, thiết kế thời trang là một ngành rất nổi. Các thành phố